Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 657 - Chương 657:

. Chương 657:
Thấy hai hàng lông mày hoang dã của vợ nhíu lại, mặt ủ mày chau, cậu cả Hạ ghé sát lại, thấp giọng hỏi: “Thích quà anh tặng em không?”

Tô Lâm Lang ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Phác Đình cười, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, cười có chút đắc ý: “Anh biết là em sẽ thích mà.”

Lại nói: “Chuyện của Lưu Bội Cẩm để mai rồi tính, anh mệt chết đi được, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Lúc này Tô Lâm Lang mới lưu luyến không rời, buông trường đao trong tay xuống.

Cất đao đi, cô bỗng suy nghĩ, chuyện này phải làm thế nào đây.

Trong thời chiến, quân nhân giống như cô có thể làm gương cho binh sĩ, bảo vệ quốc gia, nhưng chiến tranh trong thời kỳ hòa bình không ở trong quân đội. Mà việc tài chính, chính là điều cô không hiểu.

Đương nhiên, thương nhân bình thường cũng sẽ không giống như tổ chức Yamaguchi, vì bản đồ thương mại mà lợi dụng sắc đẹp của phụ nữ, đi quanh co lòng vòng để cướp đoạt tài sản của người khác, cố ý lập kế hoạch mưu sát và ám sát.

Tô Lâm Lang là thượng tướng, đương nhiên cũng không thể tùy ý để họ tiếp tục làm càn, phải cho tổ chức Yamaguchi biết tay mới được.

Nếu không, những nhà giàu có ở Cảng Thành sẽ giống như rùa đen, vẫn chậm rãi thăm dò, từng bước đầu tư, mà mảng thương mại ở Đại Lục sẽ bị Nhật Bản dùng thủ đoạn mờ ám ăn mòn hết sạch.

Nhưng cô phải làm như thế nào, mới có thể cho tổ chức Yamaguchi một bài học, để cho bọn họ không dám duỗi tay làm điều bẩn thỉu?

Cậu cả Hạ không biết trong lòng người vợ vừa có kiến thức lẫn kỹ năng chuyên môn của mình toàn nghĩ tới chuyện giết giết giết, sự việc vướng mắc bấy lâu nay cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, anh cũng tìm được người mưu sát sau lưng anh. Đương nhiên, tiểu biệt thắng tân hôn, cũng chỉ muốn làm chút chuyện xấu thôi.

Anh lộ vẻ nghiêm túc, đột nhiên nói: “Em à, em ngửi mùi trên người anh xem, có phải rất lạ không?”

Tô Lâm Lang không rõ nguyên do, tiến lại gần giống như mèo, ngửi ngửi người chồng: “Sao anh cũng hôi thế, vừa rồi không có tắm à?”

Một tay Hạ Phác Đình đã ôm eo vợ, một tay khác xuyên qua chân cô bồng cô lên, xoay người ném lên giường.

Tô Lâm Lang còn chưa có tắm rửa, đánh nhau khiến người cô đổ toàn mồ hôi, muốn lập tức đi tắm rửa, nhưng lúc này đã bị chồng đè xuống.

Anh khàn giọng nói: “Anh cũng chưa có tắm rửa, trên người cũng rất hôi, nhưng em đừng nhúc nhích, để anh ngửi xem, chỉ một lát thôi!”

Thấy vợ đẩy mình, anh đã tìm đến bên tai cô, nhẹ nhàng liếm một cái, lại khàn giọng hỏi: “Có nhớ cái mùi lúc em từ trong ổ thổ phỉ đi ra không!”

Tô Lâm Lang hồi tưởng lại, lần nữa ngửi thử mình.

Đúng rồi, mùi vị trên người cô hôm nay, cũng giống như trước đó chém giết trong ổ thổ phỉ đi ra, vừa hôi vừa tanh.

Nhưng hình như hôm nay chồng cô vô cùng kích động, có chuyện gì xảy ra thế?

Chẳng lẽ anh có sở thích kỳ quái, thích cô hôi thối ư?

Mũi tìm kiếm ở trên người vợ, cổ họng cậu cả Hạ run rẩy, hít sâu một hơi, lại thỏa mãn thở dài một tiếng: “Chính là mùi này, vốn dĩ anh có một cái áo ngực của em, nhưng ở trong ICU, bị y tá chết tiệt lấy đi vứt mất.”

Tô Lâm Lang bị chồng làm cho ngứa ngáy, rất khó chịu, nhắc tới áo ngực bị anh sờ tới mòn, không nhịn được muốn cười, nhịn hồi lâu mới có thể nhịn được.

Cậu cả Hạ cúi đầu nhìn vợ, nhìn gương mặt, đôi mắt cười cong cong, khóe môi có lúm đồng tiền thật sâu của cô, trong ánh mắt chỉ phản chiếu mỗi anh.

Lại hít sâu một hơi, Hạ Phác Đình nhớ lại trước đó khi vợ từ ổ thổ phỉ đi ra, ôm đầu của anh, mùi trên người cô giống hệt lúc này. Có mùi cơ thể nữ tính, còn có mùi mồ hôi, máu tanh, mùi hương phức tạp lại nồng đậm này kết hợp lại với nhau, là cọng rơm cứu mạng của anh, cũng cho anh cảm giác an vô cùng an toàn.

Ra ngoài đã ba tháng, vừa về nhà đã thấy mùi hương mà anh từng quen thuôc, yêu thích nhất trên người vợ, không phải trong lòng cậu cả Hạ có dã thú, mà bản thân anh chính là con dã thú!

...

Ngày mai là ngày khai mạc cuộc đua ngựa.

Sáng nay ban tổ chức đã đến đưa thiệp mời.

Hạ Trí Hoàn sẽ tham dự, chủ tịch Hạ thị là Tô Lâm Lang còn là khách mời số một khi cắt băng khánh thành, nên đương nhiên người đưa thiệp mời không có xem thường.

Người tới Cố Trấn Đông chủ nhân của nhà họ Cố, ông ta cũng là thành viên hội đồng quản trị của trường đua ngựa.

Hôm nay ông ta phải gửi thiệp mời cho rất nhiều người, hết sức bận rộn, nhưng đương nhiên nếu đã tới cửa, ông ta cũng phải ở lại nhà họ Hạ uống chén trà.

 


Bình Luận (0)
Comment