.
Chương 661:
Tô Lâm Lang nói: "Ông tư, bây giờ ông hãy đến thương mại Long Hổ, nhận tiện bảo chị Cầm về băng 4K giúp đỡ, để cho ông sáu trở về quản lý Long Hổ thương mại, sau này hai người cũng đừng tranh cao thấp nữa."
Ông tư Viên cân nhắc, ông ta cười: "Xem ra cô Tô muốn làm người ác, bán nhân tình giúp tôi cho Lục sáu ngón. cô thật sự không có suy nghĩ muốn làm vua, chỉ muốn làm việc, không mong quyền lực!"
Nếu thật sự muốn quyền lực, Tô Lâm Lang sẽ ly gián hai đại ca, để bọn họ đấu đá với nhau, còn bản thân thì được lợi.
Nhưng nguyện vọng của cô là hoà bình, là trước khi thống nhất, bảo vệ được mảnh đất này, tiền tài, các loại khoáng sản, tài nguyên.
Cô cần làm tất cả mọi người từ nhà giàu đến giới chính trị, từ người dân đến các đại ca đoàn kết lại.
Đương nhiên cô cũng sẽ không xưng vua, không chơi trò mưu quyền kia.
...
Tô Lâm Lang không nói với Hạ Phác Đình chuyện ngày mai.
Dù sao anh vẫn còn trẻ, mặc dù đầu gối có vấn đề, nhưng thắt lưng vẫn rất tốt.
Hơn nữa kết hôn mấy năm, anh cũng có kinh nghiệm hơn, biết nhiều tư thế hơn, dày vò hai buổi tối, tinh thần của anh còn kém hơn lúc trở về từ thủ đô.
Nhưng Tô Lâm Lang chẳng những không bị ảnh hưởng, mà còn dư thừa sức lực, sáng sớm dậy thay quần áo, đến cả người giúp việc trong nhà cũng hoảng sợ: "Mợ chủ, da của mợ mịn màng quá, cũng không cần phải trang điểm."
Hạ Phác Đình phải đến công ty trước, sau đó còn phải đến kịp buổi khai mạc ở sân đua ngựa, anh dậy rất sớm.
Hạ Phác Hồng và Hạ Phác Chú đi cùng ông cụ nên đến muộn hơn.
Tô Lâm Lang đi sớm nhất, bởi vì Băng Nhạn phải biểu diễn độc tấu ở buổi khai mạc, không thể chỉ để giáo viên piano và vệ sĩ đi theo, cô phải đi cùng cô bé, ra sau sân khấu cổ vũ cô bé, đứa nhỏ cũng có cảm giác an toàn hơn, đương nhiên sẽ phát huy tốt.
Hôm nay có rất nhiều người nổi tiếng ở trường đua ngựa, vấn đề an ninh cũng được đặt lên hàng đầu, tất cả cảnh viên của Sa Điền đều được huy động, những thành viên của đội Phi Hổ cũng đứng canh gác.
Phó đội trưởng Tiền Phi Long che mặt, cầm súng tiểu liên, canh gác ở bãi đỗ xe VIP.
Tiền Phi Long thấy Tô Lâm Lang lái Silver Spur đến, anh ta kéo mặt nạ xuống nói: "Cô Tô, đúng vậy, tôi xem danh sách, thế mà cô lại đến cắt băng với sếp Mã."
Tô Lâm Lang cười nói: "Nghe nói gần đây anh làm việc phòng chống ma tuý không tồi, là sếp Mã giúp anh đúng không."
Tiền Phi Long gật đầu, anh ta nói: "Lực lượng công an bị bọn buôn bán ma tuý xâm nhập rất lợi hại, đừng nói là phản bội, mà còn có rất nhiều người bị nghiện, phòng chống ma tuý là một công trình lớn, may mà tôi có thể tin tưởng sếp Mã."
Mã Minh xuất thân từ Cửu Long, từ nhỏ ông ta đã chứng kiến tác hại của ma tuý với người dân Cửu Long, ý nguyện ban đầu chưa bao giờ biến mất, trước Tiền Phi Long, ông ta là cảnh sát duy nhất thuộc Sở cảnh sát Hoàng gia sẵn sàng tham gia đội phòng chống ma tuý.
Cũng bởi vì điều này, ông ta đều có danh tiếng rất cao, bất kể trong tầng lớp giàu hay nghèo.
Nhưng lòng người phức tạp, ý nguyện ban đầu của ông ta không mất, trọng dụng Tiền Phi Long, đồng thời ông ta cũng giết những phụ nữ bình thường đến những người có địa vị cao như nhà họ Hạ, Hạ Phác Đình đến Hạ Phác Hồng mà không nhăn mày.
Tô Lâm Lang quay đầu nhìn Băng Nhạn: "Sếp Tiền chính là người vất vả nhất ở Cảng Thành chúng ta, chúng ta hãy nói cảm ơn anh ấy."
Băng Nhạn học theo động tác cúi chào của đội Phi Hổ: "Cảm ơn sếp, lát nữa nhớ xem cháu đàn piano."
Tiền Phi Long: "Mời hai quý cô!"
Đi đến cánh gà, Băng Nhạn và giáo viên piano trang điểm xong, Tô Lâm Lang giao cô bé cho vệ sĩ.
Hôm qua trong thiệp mời có sơ đồ bố trí sân đua, các phòng VIP của đoàn đại biểu các quốc gia cũng đều được đánh dấu.
Bây giờ mới tám giờ sáng, khách quý ở khu VIP gần như vẫn chưa đến, hiện trường rất im ắng.
Thế nhưng trong phòng VIP của Nhật Bản đã có người, là một nhóm người mặc đồng phục đua ngựa, nhìn qua giống như là kỵ sĩ đội đua ngựa, bọn họ đều rất niềm nở và lễ phép.
Lúc này nhân viên vệ sinh của trường đua ngựa vẫn đang dọn dẹp, nhân viên phục vụ thì để các loại đồ ăn vặt, đồ ăn nhẹ và hoa tươi, bọn họ cũng chủ động giúp đỡ nhân viên vệ sinh cùng nhau làm.
Tô Lâm Lang đến khu khách VIP, có nhân viên nhìn thấy nên đã thông báo cho Cố Trấn Đông, ông ta cầm bộ đàm đi tới: "Chủ tịch Tô đến sớm quá, mời cô vào phòng VIP của chúng tôi, cô ngồi tạm một lát."
Tô Lâm Lang chỉ vào căn phòng bên cạnh: "Phòng của đội Nhật Bản ở ngay bên cạnh phòng của ban tổ chức, là ông sắp xếp?"
Sắp xếp khu nghỉ ngơi cũng không phải việc nhỏ.
Ban đầu chỉ có đoàn dự thi của nước Anh và Ả Rập ở bên cạnh phòng của ban tổ chức, dễ dàng cho mọi người trao đổi, liên lạc, những đoàn dự thi giống như Nhật Bản bị người Cảng Thành ghét cay ghét đắng thường sẽ bị sắp xếp ở một góc, hoặc một nơi xa nhất.