.
Chương 671:
Cố Thiên Kỳ lớn tuổi, có kinh nghiệm, ngược lại không quá tin vào lời đồn, nhưng rất bất ngờ với năng lực thâm nhập và sức ảnh hưởng của nhóm Sơn Khấu.
Ông ta rất khôn khéo, vừa cân nhắc vừa nói: "Để ngăn cản Hạ Thị tiếp tục bành trướng ở Đại Lục, bọn họ không tiếc giết hại ba mạng người, tôi nghĩ, cơ hội làm ăn ở Đại Lục, hẳn còn lớn hơn so với những gì tôi tưởng tượng."
Hạ Phác Đình cho biết: "Ông chỉ nhìn thấy cơ hội kinh doanh ở các vùng duyên hải, Thâm Quyến, nhưng đó chỉ là muối bỏ biển trong bản đồ thương nghiệp của toàn bộ Đại Lục, thành phố có tiềm lực thực sự ở Đại Lục còn có Thượng Hải, Bắc Kinh, Thiên Tân và nhiều nơi khác, rất nhiều rất nhiều."
Cố Thiên Kỳ cười khổ, nói: "Nếu không có cơ hội kinh doanh, vậy thì lũ quỷ không biết xấu hổ kia có thể cướp được cái gì, chẳng lẽ cướp cái mạng già này?"
Lúc này Hạ Trí Hoàn đã phát biểu xong, khán giả dưới đài vỗ tay như sấm dậy, đã đến lúc cắt băng khánh thành, ông cụ Cố cũng không nói nữa.
Hạ Phác Đình đứng ở đầu bên kìa, nghiêng đầu nhìn qua, cô vợ quân giải phóng nhân dân Đại Lục của anh đứng chính giữa, đứng với tư thế oai hùng, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên hào phóng!
Sau khi cắt băng khánh thành, nhiệm vụ của bọn họ liền kết thúc, sân khấu được nhường lại cho các ca sĩ, ca hát nhảy múa nhiệt tình, đáp lại sự ủng hộ của khán giả!
Hạ Phác Đình xin từ chối sự sắp xếp của ban tổ chức, tự mình ra tay làm việc, đẩy chiếc xe lăn của ông nội Hạ Trí Hoàn của anh rời khỏi sân khấu.
Tô Lâm Lang nói có việc, đã cùng ông tư Viên rời đi trước một bước, Hạ Phác Đình không biết cô có sắp xếp như thế nào, muốn đuổi theo vợ nên đẩy xe lăn cũng chạy rất nhanh.
Anh đang đẩy xe lăn đi tới, lại nghe phía sau có người lớn tiếng gọi: "Phác Đình, Phác Đình!"
Quay đầu nhìn lại, là ông cụ Quý, Quý Thuyên, được các vệ sĩ đỡ xe lăn xuống sân khấu, trong nhà ông cụ nhiều chuyện nhất, vẻ mặt đầy ủ rủ.
Hạ Phác Đình đành phải giao ông nội cho Quách Thụy để tới đẩy cho Quý Thuyên.
Ra hiệu bảo Hạ Phác Đình khom lưng, Quý Thuyên chỉ hỏi: "Ý của ông nội cậu như thế nào, những người đó phải giải quyết ra sao?"
Tất nhiên là ông ta cũng đang hỏi về người trong nhóm Sơn Khấu.
Quách Thụy đẩy Hạ Trí Hoàn đi tuốt đằng trước, ông cụ Cố Thiên Kỳ có đôi chân linh hoạt, tự mình đi đến, vừa đi, cũng vừa nói chuyện phiếm với Hạ Trí Hoàn, thực ra cũng đang hỏi vấn đề tương tự: Đám người đó của nhóm Sơn Khấu, bọn sát thủ đó, phải giải quyết như thế nào!
Phải biết rằng, trong thời kỳ Nhật Bản chiếm đóng Cảng Thành, mấy người đang trong thời kỳ tráng niên bọn họ, là những người đã trải qua núi sông tan vỡ, chết dưới kiếm của quân Nhật, chẳng phân biệt cao thấp sang hèn, xem mạng người như cỏ rác.
Quay đầu nhìn, đó đã là chuyện của nửa thế kỷ trước.
Nhưng nhớ đến năm đó quân Nhật đốt phá, giết chóc, cướp bóc ở Cảng thành, mấy ông cụ nhìn nhau, chỉ có một chữ: Hận!
Hạ Trí Hoàn thấy có nhiều phóng viên quay chụp ảnh, tạm thời chưa nói cái gì, đi ngang qua một căn phòng, quan sát thấy bên trong không có ai, liền ra hiệu cho Quách Thụy đến kiểm tra một chút, xem trong phòng có nơi nào có thể giấu người không, chờ Quách Thụy gật đầu, anh liền đẩy xe lăn vào trong phòng.
Chờ đến khi Quý Thuyên và Cố Thiên Kỳ cũng vào trong, nhìn thấy Hạ Phác Đình giữ cửa đã đóng cửa lại, lúc này mới nói với hai ông cụ: "Tuy rằng đối phương đến ám sát, nhưng cũng chưa ám sát không thành công, chúng tôi đã báo cảnh sát, nhóm Sơn Khấu sẽ phải cử luật sư đến nộp tiền bảo lãnh, chẳng khác gì thả hổ về rừng."
Quý Thuyên lo lắng nhất, nói: "Thả hổ về rừng, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ quay lại, chẳng lẽ bắbắt mọi người phải giống như Trương Hoa Cường năm đó, phải đề phòng nhóm Sơn Khấu khắp nơi?"
An ninh bảo vệ không chỉ đòi hỏi nguồn tài chính khổng lồ, điều rắc rối hơn chính là nỗi sợ hãi không biết vào thời gian nào, địa điểm nào, bản thân sẽ bị ngắm chuẩn, bắn một phát vỡ đầu.
Gọi cảnh sát, giao sát thủ cho cảnh sát, hoàn toàn không thay đổi được gì.
Cố Thiên Kỳ suy nghĩ một lát, nói: "Không được thì mọi người cùng nhau góp tiền, hỏi ông tư Viên xem, xem ông ta có sẵn lòng nể mặt số tiền đó mà nhúng tay vào một chút không?"
Quý Thuyên xua tay: "Chúng ta là người đứng đắn, không thể phạm tội giết người lung tung, huống chi ông tư Viên chỉ kinh doanh sòng bạc, chưa từng giết người, ông ta không tiếp tay cho việc bẩn thỉu."
Cố Thiên Kỳ buông tay: "Vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ mọi người chỉ có thể trơ mắt thả hổ về rừng, sau đó sống mỗi ngày trong sự hoảng sợ không chịu nổi?"
Ông ta khác với những người khác, chỉ có một đứa cháu trai, ông ta sợ nhất là bị sát hại hoặc mưu sát, cũng là người sốt ruột nhất.
Nói rồi, nhìn qua Hạ Phác Đình đang đứng ở cửa, thân cao thẳng như ngọc lại biết khiêm tốn giỏi giang, trái tim ông ta đột nhiên nhảy dựng.
Nhưng không phải bởi vì anh, mà là vì vợ của anh.
Người phụ nữ lúc trước ẩn trong nơi tối tăm giương cung nổ ở trại nuôi ngựa Trung Hoàn, bắn cho Trương Hoa Cường thành con nhím, còn mình thì ngồi đóng đinh trên ghế.