.
Chương 677:
Tên cầm súng rời xa thanh kiếm Raikiri của Tô Lâm Lang, bảo vệ đôi tay của mình, tên quỳ xuống đất cướp lấy đao Miêu rồi tấn công, phân tán sự chú ý của Tô Lâm Lang, sau đó tên cầm súng lại tấn công từ cự ly xa, chúng chuẩn bị hợp tác đánh bại vua của Cửu Long.
Mấy ông cụ kia chưa bao giờ trải qua chuyện thế này, chúng rất là hoảng loạn.
Kho hàng tối tăm, chỉ thấy Tô Lâm Lang cầm kiếm rồi vung giống như vung côn, thanh kiếm xẹt qua sát thủ đang xoay người chạy trốn rồi lại bay về.
Thanh kiếm Raikiri trong tay cô giống như một tia chớp, vẫn cầm kiếm chém về phía tên sát thủ đang cầm đao Miêu xông tới!
Cố Thiên Kỳ sợ đến đứng bật dậy.
Quý Thuyên đã tám mươi mấy tuổi, thấy ánh kiếm như rồng bạc, súng bay khắp nơi, ông ta run rẩy đi bảo vệ thằng con trai nghiệp chướng của mình.
Ngay cả Hạ Trí Hoàn cũng sợ tới mức biểu cảm thay đổi.
Mọi người đều nhìn Tô Lâm Lang, không ai dám thở, họ muốn xem cô sẽ hóa giải thế bị một súng một đao vây công thế nào.
Sát thủ cầm đao xoay người đâm một nhát, thân đao thon dài, mắt thấy lưỡi đao Miêu sắc bén sắp tiếp cận cổ họng Tô Lâm Lang, trong lúc mọi người nín thở, thanh đao đột nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng “leng keng”.
Trên mặt sát thủ cầm đao vẫn là biểu cảm xin tha ban nãy, nhưng trong mắt hắn tràn đầy sát khí, hắn muốn dùng một nhát đao để lấy mạng, đâm thủng cổ họng Tô Lâm Lang.
Nhưng mà hai tay hắn đã đứt, máu ào ào trào ra.
Hai bàn tay vẫn nắm chặt thanh đao.
Cho dù Raikiri rất sắc bén, để vung nó lên cũng cần có sức lực, sau khi chém ra thì còn phải thu kiếm lại.
Nhưng mà Tô Lâm Lang cũng không lựa chọn dùng sức thu kiếm về, ngược lại, cả người cô cũng xoay tròn theo.
Ánh kiếm màu bạc giống như tia chớp, lại giống như rồng bay.
Xoay được một nửa, cô trở tay chém một nhát, sau đó cả cơ thể nhào về phía trước. Khi sắp nằm sấp xuống đất thì vòng eo mềm mại của cô xoay một vòng giữa không trung, đầu gối thành một đường thẳng tắp, đôi tay cầm kiếm quay ngược giữa không trung chém một đường dài!
Áo phông màu trắng bó sát người sơ vin bên trong quần bò, cô xoay hông, sự linh hoạt và chịu lực của đầu gối được thể hiện rất rõ, đó là công phu mà những bộ phim võ thuật đương thời không thể có được.
Tên sát thủ cầm súng chạy cảm thấy chân vô lực, hơn nữa còn đau, đau đến mức hắn không đứng nổi, thế là hắn cầm súng quay đầu lại.
Không thấy Tô Lâm Lang, hắn cảm thấy mơ hồ, đồng thời cầm súng nhắm vào Hạ Phác Đình. Hắn muốn thực hiện một phi vụ lớn hơn nữa, trực tiếp giết chết Hạ Phác Đình, như vậy thì hắn chết chắc.
Nhưng mà tổ chức Yamaguchi sẽ đối xử tốt với người nhà của hắn.
Hắn còn sẽ được ghi danh trên bảng vàng của tổ chức, để các anh em giang hồ đời sau chiêm ngưỡng, hắn sẽ trở thành một võ sĩ chân chính!
Nhưng mà đột nhiên có tiếng một tên sát thủ khác kêu lên, hắn mờ màng cúi đầu, chỉ thấy một ánh sáng bạc xẹt qua, hai tay của hắn cũng bay mất.
Mệnh lệnh bóp cò súng trong đầu hắn cũng tan biến khi xuống đến đầu ngón tay!
Lại là hai tên sát thủ, bốn tay.
Máu phun tung tóe trên mặt đất.
Sau khi sát thủ cầm súng ngã xuống, hắn mới phát hiện ra nguyên nhân khiến chân của mình không thể dùng lực được.
Trên hõm đầu gối của hắn có hai vết chém, máu đang tràn ra ngoài, chân hắn cũng đang từ từ mất cảm giác.
Quay lại lúc ban đầu, lúc này hắn mới suy nghĩ cẩn thận vì sao lại như thế.
Vừa nãy đường chém của Tô Lâm Lang xẹt qua chân hắn trước, sau đó mới chém tay của một sát thủ khác.
Nói cách khác, cô đã đoán được là hắn sẽ chạy trốn, thế nên cô chém chân hắn trước, như vậy thì hắn không thể chạy xa được.
Trong khoảnh khắc ấy, thứ sát thủ mất đi không chỉ là đôi tay, mà còn là trí tuệ mà hắn tự cho là thông minh hơn người.
…
Tô Lâm Lang xoay người đứng lên, cô khen một câu: “Hai người phối hợp không tồi!”
Thấy hai tên sát thủ quỳ trên mặt đất run bần bật, cô lại nói: “Cầm tay lên đi, lát nữa đi bệnh viện còn có thể nối lại.”
Cô duỗi kiếm, Hạ Phác Đình vừa định tiến lên thì Bạch Cốt Trảo đã lao tới trước, cẩn thận nhận lấy thanh kiếm trên tay Tô Lâm Lang rồi lau vết máu dính trên kiếm thay cô.
Tô Lâm Lang đạp ủng đi về phía ba người khác đang quỳ, cô khoanh tay khom lưng, lại nhìn họ: “Đã bàn xong nên đánh thế nào chưa, nếu không thì mọi người cùng lên đi?”