.
Chương 681:
Hai tên mù đã ngất đi rồi, chảy máu mắt, vô cùng thảm thiết, nhưng hắn có vẻ còn thảm hơn, hai chiếc rìu găm ở hai bên cánh tay, chính hắn cũng không nỡ nhìn, kêu lên thảm thiết.
Cho dù là vệ sĩ hay ông tư, ông sáu thì họ đều chưa nổ súng, nhưng ba tên sát thủ vẫn bị đánh gục, máu me be bét, thảm không nỡ nhìn!
…
Bình tĩnh mà xem xét lại, đám sát thủ Yamaguchi này thực sự rất ưu tú, chúng phối hợp với nhau ăn ý đến mức ông tư Viên và ông sáu Lục cũng phải cảm thán.
Vữa nãy chúng nhanh chóng hình thành phòng tuyến tam giác một tên nhắm chuẩn Quách Thụy và Hạ Trí Hoàn, một tên nhắm vào ông tư Viên.
Còn một tên nữa nhắm vào ông sáu Lục, Lưu Bội Cẩm thì nhắm vào Bạch Cốt Trảo.
Đúng là một màn phản kích có thể nói là vô cùng xuất sắc.
Nếu Tô Lâm Lang không có nhiều loại vũ khí quái lạ, hơn nữa cô ra chiêu còn nhanh hơn cả súng thì chắc chắn họ buộc phải nổ súng.
Nhưng mà chỉ một mình cô đã có thể hạ gục hết đám này.
Lúc hai chiếc rìu của cô bay ra, Bạch Cốt Trảo bị thu hút trong chốc lát, Lưu Bội Cẩm cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cướp được kiếm từ tay Bạch Cốt Trảo.
Có lẽ là cô ta cũng không ngờ được tình hình sẽ biến thành thế này, nhưng mãi đến giờ cô ta vẫn còn bận mưu tính.
Cầm kiếm quay đầu lại, cô ta nói: “Tô Lâm Lang, cô muốn đánh với tôi thì dùng đao với kiếm, nếu tôi thắng thì cô phải thả tôi đi!”
Tô Lâm Lang cầm thanh đao Miêu, cô không đáp lại Lưu Bội Cẩm mà cầm đao chỉ vào đám sát thủ máu chảy đầm đìa trên mặt đất, hỏi cô ta: “Cô biết vì sao bọn chúng lại thua thảm thế không?”
Lưu Bội Cẩm còn chưa kịp nói gì, Tô Lâm Lang lại nói: “Rõ ràng là chúng có thực lực, nhưng lại muốn đi đường tắt, không coi tôi và giang hồ Cảng Phủ là đối thủ mà coi chúng tôi như con mồi, không muốn tuân thủ quy tắc, chỉ muốn đầu cơ trục lợi. Chúng không coi trọng mạng sống của con người, cũng không coi mạng người là mạng sống!”
Lưu Bội Cẩm cười lạnh trong lòng, cô ta cũng rất đồng tình với góc nhìn của Tô Lâm Lang.
Bởi vì tuy rằng cô ta có tên chữ Hán, cũng nói tiếng Trung rất tốt, nhưng cô ta không hiểu, nói đúng hơn là không hiểu đạo nghĩa quân tử, lễ nghĩa liêm sỉ, và quan niệm trời cao có đức hiếu sinh của người Hoa.
Cũng chính là điều mà Tô Lâm Lang thường xuyên nhắc tới, yêu hòa bình tha thiết!
Đúng là trước giờ cô ta và các đồng bọn sát thủ chưa bao giờ coi người Hoa là con người.
Đó là quan niệm được truyền thừa rất lâu, từ rất nhiều thế kỷ trước, chúng xem người Hoa như những con dê béo.
Làm hải tặc, nhiều thế hệ người Nhật đã cướp bóc của người Hoa mà sống, đến bây giờ thì quan niệm không coi người Hoa là người đã khắc sâu vào gien của chúng rồi.
Hơn nữa giống như Lưu Bội Cẩm bây giờ đã đến đường cùng rồi, cô ta đã không nói lý vô số lần, nhưng khi nói điều kiện với Tô Lâm Lang thì cô ta vẫn yêu cầu đối phương phải phân rõ phải trái.
Cũng chính vì tư duy này nên khi nước Nhật mới bước vào cải cách, chúng không ngần ngại tới Đại Lục để tranh mối làm ăn và mưu sát dân bản địa.
Tô Lâm Lang cười rồi duỗi tay ra.
Lần này là vũ khí trong tay Hạ Phác Đình, anh đích thân đưa cho cô.
Tô Lâm Lang nhận lấy, lại duỗi tay, ra hiệu cho Lưu Bội Cẩm ra chỗ sáng.
Lưu Bội Cẩm cầm thanh Raikiri bảo bối mà mãi cô ta cướp được, tiến lên vài bước đi đến chỗ sáng, sau đó đứng tấn và chấp kiếm.
Tô Lâm Lang cũng rút kiếm, vỏ kiếm thì ném cho chồng.
Trên mặt đất toàn máu là máu, còn có mấy người đàn ông kêu rên, ở giữa sân, dưới ánh đèn mờ mờ, hai người phụ nữ xinh đẹp đồng thời rút kiếm!
Quý Đức phát sốt nãy giờ lúc này lại rất tỉnh.
Rốt cuộc thì người đẹp đánh nhau cũng vẫn rất đẹp, người háo sắc như ông ta không muốn bỏ lỡ chút nào.
Rõ ràng Lưu Bội Cẩm cũng không biết kiếm của Thích Gia quân, tuy rằng nó là thứ vũ khí rất bén, nhưng thời gian tồn tại quá ngắn, ở Nhật Bản cũng không còn hàng bảo tồn.
Có lẽ là cô ta từng nghe nói, nhưng trước giờ chưa nhìn thấy bao giờ.
Tô Lâm Lang cũng nghe nói kiếm của Thích Gia quân có thể chém Raikiri, hơn nữa còn là chém gãy, nhưng đây là lần đầu tiên cô thử.
Cô rất chờ mong được thử nghiệm xem là thật hay giả.