.
Chương 698:
"Mỹ phẩm kiếm được nhiều hơn sòng bạc thật sao?" Trình Siêu hỏi rồi nhìn sang Tô Lâm Lang: "Em gái à, thật ư?"
Hạ Phác Đình nói: "Anh có thể hỏi em gái em, cô ấy có báo cáo tài chính đấy."
Thật ra Tô Lâm Lang cũng đã sớm nghĩ đến việc cho Đại Phú Hào đổi sang nghề kinh doanh mỹ phẩm.
Vì trong sách, nghe nói sau khi Tokyo, Nhật Bản phá vỡ thế bong bóng kinh tế ở mảng bất động sản (1) thì chuyển sang tập trung mảng làm đẹp, marketing và quảng cáo đều đúng nơi đúng chỗ, tranh được thế cửa trên, dần chiếm lĩnh toàn bộ thị trường làm đẹp của Châu Á.
Hiện giờ Nhật Bản vẫn còn đang vướng mắc ở khoản bất động sản, nếu Cảng Thành tranh làm trước, đi đầu, biến Cảng Thành trở thành kinh đô mỹ phẩm, chỉ cần để khái niệm đó cắm rễ trong lòng mọi người, phía Đại Lục sản xuất, đính nhãn Cảng Thành thì Cảng Thành có thể cướp đi số tiền này từ chỗ Nhật Bản.
Cô gật đầu, nói với nói với Trình Siêu: "Anh họ, ngành nghề làm đẹp chắc chắn sẽ kiếm không ít tiền hơn kinh doanh sòng bạc đâu."
Trình Siêu hỏi: "Vậy sòng bạc thì phải làm sao? Đâu thể đem đến Đại Lục được, đúng không?"
Mở sòng bạc ở Đại Lục, dù có là con ông cháu cha đi chăng nữa thì để bị điều tra ra cũng phải đi tù thôi. Việc này vô cùng hão huyền.
Đương nhiên là Tô Lâm Lang biết không thể.
Họ đến chỗ ăn, đây là nhà hàng mới được tu sửa trên bán đảo Hồng Sơn. Cô đang đợi câu trả lời thì Hạ Phác Đình khẽ giọng bảo: "Anh quyên góp nhưng phía bộ đội không cần." Sau đó anh dè dặt hỏi lại thử: "Em không giận đúng không?"
Nếu như là Tô Lâm Lang ở nông trại thì chắc chắn sẽ tức giận.
Vì hồi nhỏ, ở nông trại, cha đã dạy cô rằng ai nấy đều bình đẳng, không ai hơn ai.
Nhưng Tô Lâm Lang từ tinh tế đến thì biết, chỉ cần con người còn tồn tại thì giai cấp còn tồn tại. Kẻ có tiền thể nào cũng sẽ có rất nhiều đặc quyền. Đây là động lực để mọi người cố hết sức kiếm tiền, dù cho họ ở bất kỳ ngành nghề nào đi chăng nữa.
Nhưng vì từng là quân nhân nên Tô Lâm Lang không thích việc quân nhân bị tư bản trêu đùa như vậy, thế là cô bảo: "Sau này không cần làm thế nữa đâu."
Đúng lúc này thì điện thoại reo, cô bắt máy.
Trình Siêu vốn dĩ đang vội muốn hỏi xem sòng bạc phải làm sao, nhưng vừa xuống xe đã bị hấp dẫn bởi tòa nhà này.
Tòa nhà này ngay bên cạnh sân golf, có năm tầng, thiết kế rất đơn giản nhưng nhìn qua thôi, Trình Siêu đã bật ngay ra một chữ: Sang! Từ tường lát đá cẩm thạch đến cửa đính đá hoa cương rồi cả đèn hòa hợp với bầu không khí, anh ấy không hiểu, nhưng có thể cảm giác được nó được đặt ở đó thì chắc chắn là rất đắt.
Vừa vào trong, anh ấy lại giật mình.
Bên trong, hai bên hành lang có những ô đèn ngầm, trên các ô đèn đính rất nhiều hoa hồng.
Đèn trải dài mãi cho đến cửa thang máy, đính toàn hoa hồng, ánh đèn vàng kim dát lên hoa hồng một tầng sáng vàng, kiểu thiết kế mà Trình Siêu có nằm mơ cũng không dám chơi. Anh ấy không thể nào hình dung được, chỉ cảm thấy: Con mẹ nó chứ, quá đẹp đi!
Trình Siêu còn ngửi thấy hương hoa hồng, cực kỳ tò mò, anh ấy nhặt một đóa hồng lên ngửi: "Ôi mẹ nó... Đây là hoa thật ư?"
Xong anh ấy trầm trồ tiếp: "Lãng phí quá luôn rồi đó, ném hoa xuống đất vậy luôn hả?"
Trình Siêu đặc biệt đến một chuyến mà nhận lại cú sốc thế này cũng hơi khó chịu.
Hàm dưỡng Hạ Phác Đình làm lễ kỷ niệm ba năm kết hôn nên đã sắp xếp rất lâu, từ chỗ ăn đến từng cái bóng đèn. Anh nghe vậy cũng khó chịu nhưng cố tiết chế, không so đo với khách, nói: "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của em."
Trình Siêu hiểu ra: "Vậy là chỗ hoa này do em tung để trang trí cho lễ kỷ niệm của tụi em ấy hả?"
Anh ấy nhìn quanh một lượt mới thấy cả lầu một toàn là hoa và đèn.
Trời đã tối, cả tòa nhà, trừ triển lãm golf, toàn là cảnh quan nhân tạo, nụ hồng chớm nở bung hương trong không khí, lan tỏa khắp nơi.
Khái niệm lãng mạn của Trình Siêu còn ở cái mức: Nghe bảo mấy bông hoa mà con gái thích còn đắt hơn cái giò heo nữa.
Hôm nay anh ấy mới phát hiện, người giàu muốn chơi trò lãng mạn thì họ dùng hoa khoa trương ngoài sức tưởng tượng vô cùng!