.
Chương 7:
Tô Lâm Lang đang nói chuyện với Hạ Mặc, ánh mắt lại nhìn ông cụ: "Chú hai, bọn cướp đều là loại người cực kỳ hung ác, vào giây phút chuẩn bị bắt cóc tống tiền đã không để ý đến sống chết rồi, thứ bọn họ không thèm để ý nhất chính là mạng người."
"Cháu có ý tứ gì?" Hạ Mặc có chút sửng sốt.
Ông ta thấy, Tô Lâm Lang chẳng qua là người của phòng lớn đến cho có chứng, nơi này không tới lượt cô nói chuyện.
"Cha. Lâm Lang chính là một cô nhóc, chuyện trọng yếu như vậy chúng ta không nên để con bé tham gia, tránh cho nó tuổi thì nhỏ miệng thì to, để nó trở về phòng đi." Ông ta lại nói.
Ông cụ càng nhíu chặt lông mày hơn.
Đứa cháu dâu vốn đến cho đủ số người phát biểu ý kiến khác biệt, ông ta cũng rất bất ngờ, còn có chút, tức giận!
Tô Lâm Lang cũng không sợ, thẳng lưng lên, lại nói: "Chú hai, chú nói muốn cùng kẻ liều mạng cò kè mặc cả, còn muốn trả giá, ngài xác định là muốn cứu người, chứ không phải muốn hại chết chồng cháu?"
Cô nhìn thấy, trong con ngươi luôn ảm đạm nặng nề của lão thái gia đột nhiên dấy lên ánh lửa.
Hiển nhiên, lời cô nói đã chạm vào tâm khảm của ông cụ.
Cô, có hi vọng!
Hạ Mặc cảm thấy rất buồn cười: "Lâm Lang, anh cả chú trọng thương hôn mê, Phác Đình là cháu trai lớn của chú, người nối nghiệp của Hạ thị, làm sao chú lại không muốn cứu nó, nhưng bọn cướp đòi một tỷ hai tỷ, chẳng lẽ chúng ta cũng đồng ý hay sao, cho dù ta đồng ý, hội đồng quản trị có thể thông qua sao, việc trả giá không phải rất bình thường?"
Tô Lâm Lang nhíu mày: "Bọn cướp đòi 1.6 tỷ, chú trả tám trăm triệu, bọn cướp chặt một chân của Phác Đình, chú cũng đồng ý?"
Ánh lửa trong mắt của Hạ lão thái gia trong chốc lát đốt thành hai đám lửa.
Ông ấy, nảy sinh hứng thú với cô.
Hạ Mặc luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó: "Cháu. . . Con nhóc cháu có chút lạ nha."
Tô Lâm Lang đến Hồng Kong không lâu, đừng nhìn cô bộ dáng xinh đẹp, con gái ở Hong Kong cũng không đẹp bằng, nhưng lại lạnh nhạt lại ngốc, bình thường chỉ chơi với Tiểu Băng Nhạn, chưa từng nói chuyện phiếm với người khác.
Thiên Sư bảo cô và Hạ Phác Đình là mối hôn sự tốt nhất đẹp nhất, còn nói cô bát tự cực tốt, mệnh cách cao quý không tả nổi, khiến cho ông cụ mở cờ trong bụng, khăng khăng nghe theo, bắt cháu trai lớn kết hôn với cô.
Nhưng mọi người lại không mù, sớm đã có người phát hiện Tô Lâm Lang không được bình thường, vợ Hạ Mặc - Tôn Lâm Đạt đã từng lặng lẽ quan sát, Tô Lâm Lang lộ ra vẻ cổ quái, vừa ngốc vừa chậm chạp, có chút ngu si.
Nhưng hôm nay cô đột nhiên có thể nói tiếng Quảng Đông, còn nhanh mồm nhanh miệng, câu chữ logic rõ ràng.
Hạ Mặc sửng sốt một lát, phảng phất như phát hiện điểm mấu chốt: "Bọn cướp là người đại lục, Lâm Lang là con gái đại lục, cha, nó và bọn cướp khẳng định cấu kết với nhau, nói không chừng chính là nội ứng do bọn cướp phái tới, gian tế, nó chính là một con rắn độc ác."
Lời suy luận này nghe có vẻ chặt chẽ, hợp tình hợp lý.
Nếu như Tô Lâm Lang lại "cuỗm tiền bỏ chạy’, có thể trực tiếp khẳng định, nói cô cũng là bọn cướp.
Lão thái gia cong môi lên, mặt như sài lang, mắt giống như mãnh hổ, bên trong miệng lại nói: "Đánh rắm, cha Lâm Lang xuất thân là PLA, còn từng cứu mạng của ta, con bé làm sao có thể cùng bọn cướp nội ứng ngoại hợp. Lâm Lang à. . . Khụ khụ, ông nội định tạm thời giao chức chủ tịch hội đồng quản trị cho cháu làm đại diện, cháu thấy thế nào?"
Chủ tịch hội đồng quản trị Hạ Thị do cô đại diện?
Tô Lâm Lang bất đắc dĩ, Hạ lão thái gia không hổ là thủ phủ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đủ khôn khéo, đây là đào cái hố muốn cô nhảy vào.
Đáng tiếc cô không có cắn câu, Hạ Mặc ngu xuẩn sốt ruột trước: "Cha, nó là xà phụ, cùng bọn cướp đến hại nhà ta. Ngài điên rồi phải không, lại muốn giao chức chủ tịch hội đồng quản trị cho nó, nếu nó đưa hết tiền cho bọn cướp, cho dù Phác Đình có thể còn sống trở về thì có ý nghĩa gì?"
Lộ chân tướng rồi chứ gì, muốn để ông ta xử lý chuyện nghĩ cách cứu viện, tiền lại quan trọng hơn tính mạng của Hạ Phác Đình.
Lão thái gia thử cháu dâu không thành, bị con trai ngu xuẩn nhảy ra chen vào, tóc mai nổi gân xanh, trong mắt lộ ra phẫn hận và thất vọng.
Nhưng đứa con gái của ân nhân Tô Lâm Lang này lại cho ông cụ hi vọng hoàn toàn mới.
Cô nói: "Ông nội, được ngài coi trọng, nhưng cháu cũng không phải là muốn chức chủ tịch hội đồng quản trị."
Hạ Mặc suýt nữa nhảy lên, không muốn đảm nhiệm hội đồng quản trị, vậy cô muốn làm gì?