.
Chương 720:
Hai vệ sĩ kéo Hạ Phác Hồng xuống thuyền, nhét cậu ta vào trong một chiếc xe đỗ ven đường. Tô Lâm Lang bám sát phía sau, vừa chạy vừa cởi áo khoác, vừa lên xe đã giục: "Lưu Ba, lái xe nhanh lên!"
Tài xế chính là Lưu Ba, anh ta đạp chân ga, xe lao vút đi.
Trên xe đã chuẩn bị đồ bay, Tô Lâm Lang thấy Hạ Phác Hồng ngồi im không nhúc nhích thì lập tức kéo quần áo cậu ta hét: "Sắp phải lên máy bay rồi sao em không thay đồ đi, còn chờ cái gì?"
Hạ Phác Hồng nhận đồ bay, tay chân luống cuống thay đồ. Nhưng bây giờ đầu óc của cậu ta vẫn đang choáng váng, nói to hơn: "Chị dâu, chúng ta lên máy bay nào?"
Lưu Ba nói: "Là máy bay ném bom, chính là chiếc máy bay mà cậu đã sửa đó. Mợ cả sẽ dẫn cậu tới Đại Lục!"
Lúc này Hạ Phác Hồng đã hiểu, Tô Lâm Lang nói đi dâng hương thực ra chỉ mượn danh nghĩa, đánh lừa mọi người. Cô muốn cất cánh từ đảo Nam Nha, sau đó tiến vào Đại Lục với cậu ta.
Cách này thoạt nhìn có vẻ không tệ.
Nhưng độ nguy hiểm rất cao.
Nên biết một khi máy bay chiến đấu cất cánh sẽ rộng khoảng chừng hai mươi mét, đã vậy nó còn không thể cất cánh ngay giống như máy bay trực thăng.
Nó cất cánh cần phải có đường bay.
Cần một đường bay dài ít nhất 15 cây số, phải có một đoạn đường dài 0,5 cây số thẳng tuyệt đối thì máy bay chiến đấu mới cất cánh an toàn được.
Trong tình huống đặc biệt, máy bay chiến đấu cũng có thể cất cánh trên quốc lộ. Nhưng đó cũng không phải quốc lộ bình thường, mà là quốc lộ dành cho chiến tranh. Chiều rộng và độ bằng phẳng của nó ngang với quốc lộ loại cao cấp nhất. Không thì khi cất cánh, máy bay chiến đấu sẽ nghiêng ngả, tạo ra nguy hiểm chết người.
Hạ Phác Hồng càng nghĩ càng sợ, nói: "Chị dâu đừng đùa, hòn đảo nhỏ này thì lấy đâu ra quốc lộ dành cho chiến tranh chứ. Nếu chị cất cánh trên quốc lộ bình thường thì cả hai chúng ta sẽ chết đó!"
Ngay cả Điên Công cũng sợ hãi, có thể thấy chuyện này nghiêm trọng tới mức nào.
Tô Lâm Lang đang thay đồ, không tiện trả lời.
Lưu Ba lái xe như điên, bật cười đáp lại: "Thật không may là nhà họ Hạ chúng ta vừa định mở rộng đảo Nam Nha, mới sửa lại một cái quốc lộ. Hiện vẫn đang trong giai đoạn kiểm tra, theo cách nói của mợ cả thì nó vừa hay được làm với tiêu chuẩn của quốc lộ dành cho chiến tranh!"
Tô Lâm Lang đã thay đồ xong, cô sửa lại lời: "Nếu đó là một chiếc máy bay thả bom chuyên chở vũ khí thì không thể cất cánh trên quốc lộ của chúng ta được, bởi vì quốc lộ không chịu nổi sức nặng. Nhưng máy bay ném bom của chúng ta thì không, vốn dĩ trọng lượng của nó đã rất nhẹ, vì thế yêu cầu về đường bay cũng khá thấp."
Sau đó lại nói thêm: "Yên tâm rồi nhanh chóng mặc đồ đi, chị đảm bảo sẽ đưa em tới Đại Lục an toàn!"
Trong lúc nói chuyện, xe của họ đã đi tới quốc lộ vừa sửa.
Đây là quốc lộ chưa qua kiểm tra, không thông xe, hàng rào sắt và tôn ngăn cản trên giao lộ. Cả cái quốc lộ bị bao bọc chặt chẽ.
Thấy Lưu Ba lái xe phi tới, đám vệ sĩ dẫn theo công nhân tháo dỡ toàn bộ hàng rào bảo hộ, mở cửa quốc lộ.
Sau khi tháo dỡ chướng ngại vật, một con đường quốc lộ thẳng tắp xuất hiện trước mặt Hạ Phác Hồng.
Máy bay chiến đấu đang ngừng giữa đường xe chạy, bên ngoài phủ một lớp vải màu xanh lá cây.
Quách Thụy dẫn theo các vệ sĩ chạy tới gần, kéo tấm vải màu xanh lá phủ bên trên máy bay ra. Màu xanh ngọc bích xuất hiện dưới ánh nắng mặ trời rực rỡ, một chiếc máy bay chiến đấu màu xanh da trời đỗ giữa đường, gấp gáp muốn cất cánh.
Hạ Phác Hồng chỉ biết sửa máy bay chứ không biết mở, đồ bay cũng mặc lỏng lẻo trên người. Nhưng khi nhìn thấy chiếc máy bay cục cưng, cậu ta đã kích động nói: "Cục cưng của em, nó thật hấp dẫn, là hot girl hấp dẫn nhất trên đời này."
Sau đó cậu ta nhìn về phía chị dâu đã mặc xong đồ bay đứng trên quốc lộ, cậu ta giang rộng hai tay: "Mau lên chị dâu, mau dẫn em lên máy bay đi, chúng ta cùng nhau điên cuồng!"
Leo lên buồng lái nhìn xuống bên dưới, thấy ở khu vực hải lý cách đó không xa, du thuyền nhà mình đã lái tới khu vực này. Có lẽ ông nội và cha đều đang nhìn về phía cậu ta, Hạ Phác Hồng lập tức vẫy tay từ xa: "Ông nội, cha mẹ, Phác Chú, Băng Nhạn, tạm biệt!"
Hạ Phác Hồng vẫn còn trẻ, còn đang trong giai đoạn trẻ trâu.
Máy bay do chính tay mình sửa, được lái nó đi dùng làm cách thức chạy trốn. Con đường rời khỏi này khiến cậu ta cảm thấy thành tựu và vô cùng sảng khoái.
Cảm giác này có nghĩa là, máy bay chưa cất cánh mà trái tim cậu ta đã bay lên trời.
Cậu ta vui vẻ, sung sướng bao nhiêu thì Tô Lâm Lang và bọn vệ sĩ căng thẳng bấy nhiêu.