.
Chương 743:
Hạ Phác Đình nói: "Chắc hẳn dạo này sếp Tiền thường xuyên bôn ba bên ngoài, tôi thấy cậu đầy vẻ mệt mỏi."
Mọi người từ nước ngoài trở về đều thích đen đi, cố tình tắm nắng khiến làn da của mình trở thành màu đồng cổ, nhưng Tiền Phi Long không cần cố ý tắm nắng, bởi vì mỗi ngày anh ta đều bắt bọn buôn thuốc phiện trên biển, làn da còn đen hơn mấy anh em Châu Phi.
Bàn tay của anh ta vừa to vừa đen, ở gan bàn tay đều là các vết chai, mà tay Hạ Phác Đình thì thon dài trắng nõn nà, Tiền Phi Long nhìn mà thấy ghét, anh ta nhéo mạnh vào tay Hạ Phác Đình rồi mới buông ra.
Tô Lâm Lang đã ở đó, anh ta đưa cái hộp gỗ tử đàn trong tay cho cô, nói: "Làm phiền cô Tô mang cái này đến Anh, giao cho thượng tá George."
Ở trước mặt vợ, Hạ Phác Đình không nói gì, nhưng không có nghĩa anh không có ý kiến với hành động của Tiền Phi Long.
Phòng chống ma tuý, bắt bọn buôn ma tuý là chuyện của cảnh sát, không liên quan gì đến người bình thường, bây giờ Tô Lâm Lang lại giúp anh ta.
Chỉ sợ tương lai Tiền Phi Long sẽ kéo cô xuống nước đi bắt bọn buôn ma tuý, đương nhiên Hạ Phác Đình phải mỉa mai Tiền Phi Long vài câu.
Anh hỏi trước: "Dạo này công việc của sếp Tiền thế nào?"
Tiền Phi Long nói: "Không giống giám đốc lớn Phác Đình, hàng ngày đều chỉ cần đếm tiền, tôi chỉ là cảnh sát nho nhỏ, sống vất vả mà thôi."
Hạ Phác Đình nói: "Sếp Tiền khiêm tốn quá rồi, giá đất của cậu ở Thâm Thuỷ Bộ tăng lên gấp đôi theo từng ngày, có giá trị hàng trăm vạn, cậu lại nói là cậu sống vất vả, như vậy thì Cảng Thành cũng không có ai giàu có."
Anh ngoài cười nhưng trong lòng không cười, dưới cặp kính bạc là đôi mắt lạnh lùng, thái độ tao nhã, giọng vẫn nhã nhặn nói: "Cậu là trung tá ưu tú của không quân Hoàng gia Anh, còn là cảnh sát trưởng số bốn của giới cảnh sát Hoa Kiều, vợ tôi chỉ là một người bình thường, đi sớm về muộn để kiếm sống, chúng tôi đóng thuế để nuôi đội cảnh sát mấy cậu, sự an toàn của cô ấy cần cậu bảo đảm, nhưng công việc kinh doanh ở công ty của cô ấy rất vất vả rồi, nếu không phải chuyện liên quan đến kinh doanh, sau này cậu hãy cố gắng đừng làm phiền cô ấy nữa."
Tiền Phi Long nhe răng, nói thầm chỉ là đưa đồ giúp mà thôi, Tô Lâm Lang cũng không ngại phiền phức, Hạ Phác Đình vừa nhát gan lại vừa sợ chết, ngoài biết kiếm tiền thì không biết làm gì khác, lại phải kêu oan cho cô?
Anh ta vỗ đùi, bỗng nói với Tô Lâm Lang: "Không phải cô Tô hỏi tôi, bạn gái thượng tá George là ai sao, bị an nhục nhã, bị khách sạn nào đuổi ra ngoài sao?"
Anh ta cười nói: "Cô ấy là Jessica, là một phóng viên của tạp chí tài chính và kinh tế của Mĩ, theo như lời cô ấy nói, cô ấy từng bị Hạ Phác Chú người giàu số một ở Hương Giang sỉ nhục!"
Người giàu số một Hương Giang, Hạ Phác Đình, Tô Lâm Lang rất quen thuộc với cái tên này.
Mà nhắc đến Jessica, Hạ Phác Đình cũng nhớ ra cô ta chính là một nữ phóng viên muốn dùng vấn đề thuế của Hạ Thị để lôi kéo làm quen với anh!
Thế giới này nói nhỏ không nhỏ, nói to cũng không to.
Thế nhưng cô ta tìm được Tiền Phi Long cũng rất bình thường, bởi vì cô là bạn của Megan, mà Megan lại là bạn của Tiền Phi Long.
Nhưng ấy vậy mà cô ta lại là bạn gái của đặc vụ Hoàng gia anh thượng tá George?
Vậy tại sao lúc đó cô ta còn cố ý quyến rũ anh, hẹn anh ăn cơ, lôi kéo làm quen với anh?
Khóe miệng của vợ anh đang chứa ý cười, lúm đồng tiền lún sâu xuống, ánh mắt lại sắc như dao nhìn lại đây, Tiền Phi Long thì đang cười xấu xa.
Hạ Phác Đình bị hai người bọn họ nhìn vậy, anh suýt nữa nhảy dựng lên.
Hạ Phác Đình phái người đến trộm bản phỏng vấn, bút ghi âm, còn có hộ chiếu của Jessica, để cho cô ta mắc kẹt lại ở Cảng Thành vài ngày, nhưng đó là để giải quyết vấn đề thuế, ứng phó với các vấn đề pháp lý.
Dù sao trong kinh doanh thì không có thằng ngốc, cũng không có người lương thiện, nếu không có chút thủ đoạn, thì Hạ Phác Đình cũng không thể trở thành người giàu nhất Hương Giang.
Thế nhưng anh cũng chưa từng sỉ nhục cô ta!
Hơn nữa khi Hạ Phác Đình nhìn thấy khuôn mặt bóng dầu của cô, lông mi thì rụng, kẻ mắt thì bị lem, anh còn giới thiệu đồ trang sức của vợ cho cô ta.