.
Chương 749:
Hầu hết xung quanh đều là phụ nữ da trắng.
Hôm nay khách tới chủ yếu là phái nữ, Hứa Thiên Châu cũng đặc biệt dặn trước rằng phần lớn khách hàng của cô ấy là các nữ doanh nhân xuất sắc, thậm chí cô bạn Megan của Hạ Phác Đình cũng đến, cô ấy cũng là bạn của Hứa Thiên Châu.
Công ty của cha Megan cũng là khách hàng VIP của khách sạn.
Thoạt nhìn hẳn cô gái kia gặp chuyện ngoài ý muốn, nhân viên phục vụ đang thu dọn mấy món quà tặng tri ân đi, Tô Lâm Lang nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.
Thấy cô đến, Johnny Trần lên tiếng: “Mợ chủ.”
Không đợi Tô Lâm Lang đáp lời, anh ta đã nói: “Vị này là cô Jessica từng phỏng vấn cậu cả của chúng ta, cô ấy nói hồi ở Cảng Thành dùng nước hoa của mợ chủ thì bị dị ứng, lúc nãy đi ngang qua bên người cậu chủ, chắc ngửi thấy mùi nước hoa nên lại dị ứng.”
Đương nhiên Tô Lâm Lang biết Jessica, bạn gái thượng tá George chứ đâu. Nhưng cô nhớ Hạ Phác Đình từng nói đối phương là một người Hoa cơ mà, trong ấn tượng của cô, bất kể là người Cảng Thành hay người Đại Lục đều không có làn da nâu như Jessica, còn cố ý kẻ đường eyeliner sắc lẹm như thế, trang điểm thành dáng vẻ xấu xí.
Nếu Johnny Trần không nói trước là Hoa kiều thì cô đã tưởng đối phương là người Miến Điện các kiểu rồi.
Trong phần quà tặng tri ân của Hứa Thiên Châu có nước hoa của cô, Jessica lại bảo ngửi mùi nước hoa của cô nên dị ứng, hành động này không chỉ khiến Hứa Thiên Châu không thể tặng quà đó cho người khác nữa mà còn ảnh hưởng đến thương hiệu mỹ phẩm của Tô Lâm Lang, cô đương nhiên phải đứng ra giải quyết.
“Ồ, Jessica?” Cô cố tình nhấn giọng, vừa nói vừa đi tới sau một người đàn ông.
Người này cũng là người da trắng, vóc dáng khá cao lớn, nghe tiếng xoay người lại, khoảnh khắc thấy Tô Lâm Lang, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ kinh diễm.
Đương nhiên bất ngờ vì trang phục và lớp trang điểm của cô hôm nay rồi.
Dì cả của cô chưa đi nên không tiện mặc đầm, vì vậy cô mặc một chiếc áo cổ chữ V kèm thắt lưng, phối với một chiếc quần váy tơ tằm bay bổng, cả người thuần sắc đen. Mái tóc uốn gợn sóng buông lơi, không đeo khuyên tai hay vòng tay, trên cổ chỉ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai cỡ lớn.
Nếu ở hiện đại, mặc set này đến Hollywood sẽ được khen là dẫn đầu xu hướng.
Người đàn ông vừa quan sát Tô Lâm Lang vừa chủ động nhường đường để cô đi vào.
Tô Lâm Lang duỗi tay, Hạ Phác Đình lập tức đứng lên, cô thuận thế ngồi vào cạnh Jessica, lưu loát giao tiếp bằng tiếng Anh: “Thật xin lỗi, nghe nói cô dùng nước hoa của tôi rồi bị dị ứng à?”
Lúc nãy Jessica còn đang tố khổ với các khách quý, giờ thấy Tô Lâm Lang xuất hiện thì ngẩn ra, lắp bắp không thành tiếng.
Cô ta từng thấy người phụ nữ này trên ảnh chụp báo chí, cũng xem video cắt băng khánh thành trại đua ngựa của người ta rồi, thậm chí còn từng quyến rũ chồng của đối phương nhưng cô ta vẫn không hiểu rõ Tô Lâm Lang là loại người gì, đương nhiên cũng chả có hứng đi tìm hiểu.
Hôm nay cô ta đi cùng Megan, gây ra trận ồn ào này cũng chẳng ôm mục đích to tát gì, chỉ muốn khiến Hạ Phác Đình khó xử trước mặt mọi người thôi.
Thế nhưng cô vợ là chủ thương hiệu mỹ phẩm của anh lại bất ngờ xuất hiện, trang phục bồng bềnh sang trọng, chất vải tơ tằm bóng bẩy rực rỡ phối với đầu tóc đen gợn sóng.
Jessica không phải người mê nét đẹp phương Đông, song dù cô ta có ghét Tô Lâm Lang cỡ nào cũng không thể không thừa nhận, ở các nước phương Đông, người phụ nữ này là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Trong lúc Jessica đang bối rối, Tô Lâm Lang lên tiếng: “Nguyên vật liệu chế tạo nước hoa của tôi đều được chiết xuất từ hoa cỏ đến từ Đại Lục, chứa rất ít thành phần hóa học, hơn nữa còn trải qua khâu kiểm nghiệm chất lượng vô cùng nghiêm ngặt, theo lý thuyết chỉ cần cô đọc rõ bảng thành phần sản phẩm mình mua thì sẽ không thể gặp phải tình trạng dị ứng. Hay là cô thử nghĩ lại xem, có thể là do thứ khác làm cô dị ứng không?”
Jessica vốn chỉ muốn làm khó Hạ Phác Đình một phen, song vừa thấy Tô Lâm Lang, lồng ngực cô ta cứ như bị nghẹn nỗi khó chịu không thể giải thích được. Cô ta bỗng gằn giọng: “Tôi chắc chắn là mùi nước hoa kia làm tôi dị ứng, hơn nữa ấn tượng mà Cảng Thành để lại cho tôi rất tệ, tôi nhớ có một nơi tên là Tiêm Sa Chủy, khắp đường toàn hàng trôi nổi giá rẻ, còn có bán…”
Cô ta định nói bán dâm, nhưng còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã giật bắn người lên, thét chói tai: “Ai giẫm chân tôi thế, đau quá!”
Tô Lâm Lang duỗi tay ra đỡ, dịu dàng nói: “Cô suy nghĩ cẩn thận thử xem nào, cô xác định bản thân dùng nước hoa của tôi nên mới bị dị ứng hả?”