.
Chương 751:
Trong bữa tiệc thì vừa giẫm vừa véo, Tô Lâm Lang đánh lén, nhưng vừa vào phòng tối thì cô xoay tròn cánh tay, chỉ nghe hai tiếp “bốp, bốp”, cô cho Jessica hai cái tát.
Cô đánh thẳng vào đầu cô ta.
Có thể tưởng tượng được lực tay của một người phụ nữ có thể cầm súng AK bằng một tay, còn có thể lái máy bay chiến đấu trên trời lớn cỡ nào.
Jessica bị đánh đến xoay người, một bên đầu nhanh chóng sưng lên.
Bởi vì Tô Lâm Lang không dùng hết sức, thế nên cô ta chưa đến mức bị chấn động não, còn có thể tự hỏi.
Căn cứ vào việc được sinh ra ở Mỹ, được tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến, hơn nữa Hương Cảng đúng là xã hội phong kiến, trong tiềm thức Jessica cảm thấy mấy phu nhân nhà giàu ở Hương Cảng đều là một đám bình hoa, chỉ biết tranh giành tình cảm.
Cô ta lảo đảo lui về phía sau, nói bằng Tiếng Trung: “Xem ra chủ tịch Hạ Thị cũng chỉ là con sư tử Hà Đông mà thôi.”
Cô ta lại bước lên một bước, cười lạnh: “Bà Hạ tỉnh táo chút đi, trên thế giới này chẳng có người đàn ông có tiền nào không ngoại tình cả, Cảng Thành càng là một cái nhà thổ khổng lồ, khắp nơi đều là gái điếm tùy ý thoát y, cô đề phòng có phòng…”
Cô ta định nói có phòng hết được không, nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Tô Lâm Lang tát cho hai cái nữa.
Giờ thì đối xứng rồi, hai bên đầu Jessica đều sưng lên, sưng bằng nhau.
Đây là kho chứa rượu của quán bar ở tầng hai khách sạn, khắp nơi đều là hương thơm của rượu Lafite, XO, Whisky và Martell. Trong kho vừa tối vừa lạnh, Jessica lạnh đến run rẩy, da đầu lại nóng rát.
Lúc còn học ở Mỹ thì cô ta cũng từng bị bạn học nữ người da trắng, gia thế trung sản bắt nạt, thế nên cũng có kinh nghiệm ăn đòn. Đầu cô ta đau muốn chết, ong ong. Cô ta nói: “Tôi sẽ báo nguy ngap lập tức, mời cảnh sát kiểm tra thương tích, tôi có bạn ở cả ‘Daily Mail’, ‘The Times’ và ‘The Guardian’, con đàn bà thô bỉ dã man này, tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của cô!”
Cô ta vừa dứt lời thì một tiếng “tạch” vang lên, đèn sáng.
Ánh đèn chiếu vào làn da trắng ngọc của Tô Lâm lang, chiếu vào vòng cổ trân châu trên cổ, vào xương quai xanh mỏng manh săn chắc, bên dưới đôi mày anh khí rậm rạp là đôi mắt hạnh lạnh lùng, cô cầm một cái túi xách: “Của cô à?”
Đây là một chiếc túi xách tay màu đỏ rượu làm bằng da cá sấu đến từ thương hiệu COACH, đúng là của Jessica.
Thường thì những chiếc túi thế này không đựng được quá nhiều đồ, nhưng chỉ cần có thể cất vào trong thì chắc chắn là những thứ rất quan trọng.
Thấy thế, Jessica duỗi tay muốn cướp túi lại, son môi, nước hoa, ví tiền, đồng bạc và chìa khóa bên trong và cả chiếc túi đều rơi trên mặt đất, chỉ có danh bạ điện thoại của cô ta còn ở trong tay Tô Lâm Lang.
Tô Lâm Lang rất là linh hoạt, một tay lật trang, một tay nắm tóc Jessica, dí mắt cô ta vào một dãy số trong danh bạ và nói: “TAR-224A là mã băng thu tần sóng độc quyền của CIA, xem ra cô Jessica không chỉ là phóng viên mà còn là đặc vụ của CIA nữa, thế nào, có muốn tôi công bố cả tin tức này ra ngoài không?”
Jessica ngây ngẩn.
CIA, Cơ quan Tình báo Trung ương của Hoa Kỳ.
Tổ chức này sẽ tuyển dụng một số lượng lớn phóng viên ưu tú đến từ các tạp chí nổi tiếng và trả lương cao cho họ, thông qua những phóng viên này thì CIA có thể theo dõi mọi hoạt động của những quan chức và đại gia trên toàn thế giới.
Jessica chính là một trong số những phóng viên này, còn được gọi là gián điệp thương mại.
Thế nên cô ta mới có mã băng thu tần sóng độc quyền của CIA.
Cô ta và bạn trai là Thượng tá George cũng chỉ là bạn tình, mỗi người đều có chủ riêng, cũng sẽ trao đổi tình báo với nhau bất cứ lúc nào.
Đây là bí mật của Jessica, đã bị Tô Lâm Lang lột ra một cách dễ dàng.
Tô Lâm Lang cũng không phải người thường, cô là vợ của Hạ Phác Đình – nhà giàu số một Hương Cảng, thuộc địa giàu có nhất, người đóng nhiều thuế nhất cho chính phủ Anh. Cô có mạng lưới quan hệ riêng, muốn đăng một bài báo là chuyện rất dễ dàng.
Nếu chuyện Jessica là gián điệp thương mại bị lộ thì chắc chắn cô ta sẽ bị tạp chí sa thải.
Mấy ngày gần đây, giống như Hạ Phác Đình, người giàu trên khắp thế giới đều tụ tập ở Luân Đôn để chuẩn bị đón sinh nhật của Nữ hoàng.
Nếu mọi người biết Jessica là gián điệp, sau này còn ai dám để cô ta phỏng vấn nữa?
Jessica cho rằng chuyện cô ta vướng phải chỉ là một cuộc đánh ghen tranh giành tình cảm.
Ai ngờ rằng cô ta không chỉ bị đánh mà còn phải đối mặt với nguy cơ rủi ro công việc lớn nhất.
Cuối cùng, cô ta không mắng chửi, không gào thét, không kiêu ngạo, Jessica nhìn bà Hạ đứng trước mặt, rùng mình một cái.