.
Chương 753:
Megan im lặng một lát rồi lại nói: “Lúc trước anh nói anh kết hôn, còn nói vợ anh là một cô gái phương Đông dịu dàng đáng yêu, nhưng lại rất hiện đại, tôi không ngờ rằng cô ấy lại vô lễ như vậy, ra tay với một cô gái khác ngay trong bữa tiệc công khai như vậy.”
Hạ Phác Đình chăm chú nhìn về phía Tô Lâm Lang vừa rời đi, anh nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Megan, tôi xác nhận là cô nhìn nhầm rồi, tôi có thể làm chứng, vợ tôi chưa động tay động chân.”
Megan nhíu mày, nói: “Ferdy, tôi vẫn luôn cho rằng anh không giống những người đàn ông phương Đông khác, nhưng giờ thì sao, nhưng phẩm chất tốt đẹp mà anh có từng cuốn hút tôi giờ đã mất hết rồi, thậm chí tôi còn hoài nghi, có phải vì cuộc nhân này, cùng với cô vợ phương Đông diện mạo kỳ quái kia làm ảnh hưởng đến anh không. Anh trở nên vô lễ, nói dối luôn miệng, giống như một người dân Cảng Thành bình thường vậy.”
Trong một năm, có tới hơn nửa năm Hạ Phác Đình dành để chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia khắp thế giới.
Sở dĩ tình hữu nghị giữa anh và Megan vẫn luôn gắn bó là vì đối phương rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực tài vụ, anh thường xuyên phải nhờ đến sự trợ giúp của cô ấy.
Bởi vì anh là người làm ăn, Hạ Phác Đình cũng biết rõ, trong mắt người Anh, đặc biệt là quý tộc thì dân thuộc địa chẳng khác gì một lũ khỉ.
Thế nên khi Megan nói anh là người dân Cảng Thành bình thường, chẳng khác nào cô ấy nói anh cũng là con khỉ.
Người Hoa muốn kiếm tiền từ đám nhà giàu da trắng cũng chẳng dễ dàng gì.
Mối ngon thì họ sẽ tự lấy đi, những gì người Hoa có thể làm đều là những công việc như phục vụ, cu li mà họ chướng mắt, ví dụ như vận tải đường thủy, mở cửa hàng ăn, mở khách sạn, kiếm chút tiền chăm chỉ.
Anh là thương nhân, trước giờ luôn theo phương châm hòa khí sinh tài, cho nên rất ít khi cãi cọ với người khác.
Nhưng hôm nay anh phải nói cho ra nhẽ với Megan.
Anh nói: “Megan, vì sao cô lại cho rằng diện mạo của vợ tôi quái dị?”
Megan đưa tay lên chỉ chỉ hai mắt, cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Hạ Phác Đình đã hiểu: “Chỉ vì cô ấy không có đôi mắt hí như cô tưởng tượng, mà là một đôi mắt hạnh sáng ngời như đá quý?”
Mắt hí, tiếng Anh là slanted eyes, đây là một từ ngữ thể hiện sự kỳ thị người châu Á. Megan không có ý này, cô ấy xua xua tay, muốn giải thích rằng bản thân không kỳ thị Tô Lâm Lang.
Nhưng Hạ Phác Đình không cho Megan cơ hội nói chuyện, anh nói: “Đừng nói với tôi là đôi mắt với đường eyeliner dày cộp và cố nheo lại của Jessica rất đẹp, cô biết, tôi cũng biết, như vậy không phải là đẹp, vẻ đẹp chân chính là đôi mắt của vợ tôi, đó cũng là đôi mắt mà phần lớn phụ nữ dân tộc Hoa Hạ chúng tôi có được.”
Cuối cùng cũng đến lượt Megan nói chuyện, cô ấy nói: “Không, Ferdy, đôi mắt của Jessica rất đẹp, cũng rất có đặc sắc phương Đông, tôi rất thích.”
Hạ Phác Đình nói: “Đó là vì trong tiềm thức của các cô thì văn hóa đặc sắc phương Đông giống như trò hề vậy, đó chính là một hình thức kỳ thị, các cô cho rằng đặc sắc của phương Đông là mắt hí.”
Tuy rằng người Anh kỳ thị tất cả các dân tộc khác trên thế giới trừ người Anh, nhưng họ không muốn bị người ta nói rằng mình cơ tư tưởng kỳ thị.
Megan vội nói: “Tôi chưa bao giờ kỳ thị ai cả, hơn nữa Jessica luôn là người bạn tốt nhất của tôi.”
Trùng hợp là trên tường có một bức tranh thời Trung cổ, trong tranh có một nữ quý tộc mặc trang phục lộng lẫy, bên chân có hai người lùn diện mạo chững chạc, giống trẻ con lại giống người lớn.
Hạ Phác Đình chỉ vào đó và nói: “Vào thế kỷ mười bảy, tổ tông của cô đều thích nuôi người lùn, cô xem, hầu hết những bức tranh được sáng tác vào thời đó đều có người lùn, cô nghĩ họ có kỳ thị người lùn không?”
Megan nói: “Đó chỉ là một xu hướng thời thượng mà thôi, xu hướng từng thịnh hành trong thời gian ngắn, quý tộc thời đó đều nuôi người lùn cả.”
Hạ Phác Đình chỉ về phía Hứa Thiên Châu và một vài cô gái người châu Á khác có mặt ở đây, lại nói: “Vậy bây giờ thì sao, có một người bạn là phụ nữ châu Á với đôi mắt hí và làn da ngăm đen chẳng phải cũng là xu hướng thời thượng của các cô à, có gì khác với việc nuôi người lùn không? Cách cô nhìn Jessica và cách tổ tiên của cô nhìn người lùn có gì khác nhau không?”
Megan nói: “Đương nhiên là có.”