.
Chương 777:
Thượng tá George đã nhét một cái máy nghe trộm ở trong túi của Tô Lâm Lang, cô không có phá nó, vẫn luôn để trong đó, tùy ý để anh ta nghe trộm bản thân.
Thậm chí, nếu như anh ta có ác ý thú vị, tối hôm qua phỏng chừng còn nghe trộm được hai vợ chồng bọn họ vận động trên giường.
Nhưng tất nhiên, anh ta đã thả mồi cho cô, cô tương kế tựu kế, cũng đang thả mồi cho anh ta.
Bọn họ lừa gạt lẫn nhau, chỉ xem ai có thể vượt qua ai.
Lần này thượng tá George đến đây, ngoại trừ việc lấy đi chiếc mũ miện Hoàng đế mà Tiền Phi Long đưa cho anh ta, còn chuẩn bị để cho Tô Lâm Lang thưởng thức bộ sưu tập phương đông của bản thân, đương nhiên, chỉ là một trong số đó.
Tô Lâm Lang đại khái đoán được bộ sưu tập của anh ta là cái gì.
Cái đó cũng không khó đoán, bởi vì người phương Tây sưu tầm văn vật của phương đông, nhiều nhất chính là đồ sứ, nó cũng là thứ cổ nhất của các quốc gia phương đông, có giá trị lịch sử lớn nhất nước Hoa.
Chỉ có điều tuy rằng trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi thượng tá George mang đồ vật đến, cô vẫn bị bất ngờ.
Bởi vì thứ mà anh ta mang đến, là thứ mà đến cả trong nước Hoa cũng cực kỳ hiếm thấy, được xưng là theo là một trong năm món đồ gốm đứng đầu thời Bắc Tống, một bộ trà cụ đồ gốm Nhữ.
Về phương diện đồ gốm sứ, Tô Lâm Lang không biết nhiều, chỉ là thấy Hạ Trí Hoàn ó một bộ chén sứ đồ gốm Nhữ, thường xuyên lấy ra thưởng thức, nghe ông ấy kể về lịch sử mới biết được đồ gốm Nhữ rất trân quý và khó có được.
Thượng tá George thật ra rất biết về sự khiêm tốn của người phương đông, cười nói: “Ông nội tôi là một thành viên của hiệp hội sưu tầm gốm sứ nước Anh, hơn nữa khi chính phủ Đại Thanh giải thể, ông ấy đã từng nhiều lần lui tới Bắc Bình, bảo tồn các văn vật, bộ trà cụ này cũng chỉ là một bộ không đáng kể trong tất cả đồ sưu tầm của tôi mà thôi, trong nhà tôi còn có nguyên bộ đồ gốm Quan mà vua chúa Đại Thanh sử dụng, chúng nó đều giống như cô Tô vậy, là bảo vật phương đông khó có được, cũng tinh xảo, ưu nhã, mỹ lệ, mê người giống như cô vậy!”
Để thỏa mãn yêu cầu của quý ngài đặc công này, buổi chiều Tô Lâm Lang vẫn mặc trên mình bộ sườn xám, chẳng qua không phải bộ màu xanh lục đậm khi đối mặt với phóng viên vào buổi sáng, mà là một bộ màu hoa đào xuân hồng nhạt.
Bộ trang sức phối hợp, chính là một bộ mã não.
Khuyên tai mã não, vòng tay mã não, kết hợp với sườn xám màu hồng tuyệt đẹp, cô khiến cho Luân Đôn luôn xám xịt trở nên hoạt bát và sống động hơn.
Mặc bộ màu xanh lục đêm kia, Tô Lâm Lang trông như chị đại lạnh lùng tàn nhẫn, buổi chiều mặc bộ hồng phấn mềm mại này, liền giúp cả người cô tôn lên một loại ngoan ngoãn dịu dàng động lòng người khác.
Cũng vì để chiêu đãi thượng tá George, Tô Lâm Lang còn cố ý đuổi Hạ Phác Đình đi, giờ phút này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Sau khi nghe thượng tá George khen ngợi mình, nói cô mê người giống như đồ sứ, Tô Lâm Lang không nhịn được chửi thầm, trong lòng nói thượng tướng Tô tôi không chỉ có mê người, còn biết đánh người, giết người.
Cô mỉm cười nói: "Thượng tá George có nhiều bộ sưu tập trân quý như vậy, nhưng chỉ có duy nhất một mình anh mới có thể thưởng thức được, thế giới bên ngoài lại không có duyên nhìn thấy, ngay cả tôi cũng chỉ có thể thưởng thức một số, thật đúng là tiếc nuối!”
Nói rồi, cô nâng đồ sứ lên, lại cười nói: “Tôi cảm thấy cực kỳ có hứng thú với đồ sứ, lại không thể thưởng thức bộ sưu tập của anh, quá tiếc nuối.”
Thượng tá George nói: “Hoặc là cô có thể đến nhà tôi, tuy rằng tôi là một người bảo thủ, cũng không thích việc chiêu đãi khách, nhưng chỉ cần cô Tô muốn đi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ đợi cô.”
Ban đầu anh ta từ chối chuyến thăm của cô, nhưng hiện tại lại mời cô đi, hẳn là muốn thả dây câu xa, bắt con cá lớn.
Theo lý anh ta đã mời, nếu như Tô Lâm Lang thật sự cảm thấy hứng thú với đồ sứ, hẳn cô nên đi.
Nhưng cô lại nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: “Thật đáng tiếc, ngày mai tôi phải trở về Cảng Thành rồi, hơn nữa mấy năm tiếp theo, có lẽ tôi cũng không có cơ hội đến nước Anh lần nữa.”
Lại thở dài, cô nói thêm: "Thật đúng là đáng tiếc!"