.
Chương 779:
Mặc dù trên chiếc mũ miện Hoàng đế mà Tiền Phi Long tặng có gắn máy nghe lén, nhưng nó quả thực là một món văn vật đáng sưu tầm, cho nên Thượng tá George dự định nhận lấy nó.
Hơn nữa, cuộc gặp gỡ với Tô Lâm Lang khiến anh ta vô cùng vui vẻ.
Như mọi người đều biết rằng, ngoại trừ việc ám sát thì đặc vụ Bond trong phim ảnh còn có sở trưởng là ve vãn nhiều phụ nữ khác nhau, cho nên trong mỗi bộ phim "007" đều sẽ có một người đẹp lên giường với Bond, họ cũng được gọi chung là "Bond girl".
Ở tuổi bốn mươi, Thượng tá George đang độ tráng niên không những thường xuyên giết người mà còn là một bậc thầy trong chuyện yêu đương, chuyên trêu chọc phái nữ.
Anh ta tự mình cất mũ miện Hoàng đế vào trong rương, rồi rút một cành hoa hồng từ lọ hoa trên bàn đưa cho Tô Lâm Lang, nhưng khi cô vô thức đưa tay nhận lấy thì Thượng tá George lại rút lại.
Tô Lâm Lang còn chưa kịp nhíu mày vì bị xúc phạm thì anh ta đã đẩy cả bộ đồ trà bằng gốm Nhữ đến và cười nói: "Hoa hồng tuy đẹp nhưng không xứng với cô Tô đây, hãy cho phép tôi tặng cô bộ đồ gốm mà ông nội tôi yêu thích xem như quà gặp mặt, bởi vì trong mắt tôi, một người sang trọng và xinh đẹp như cô mới xứng đáng sưu tầm bộ đồ gốm này."
Gia cảnh ưu tú lại giàu có, phong độ lịch lãm còn rộng rãi hào phóng, nói lời tâm tình như thể đang làm thơ vậy, không hề sến sẩm chút nào.
Thượng tá George như James Bond bước ra ngoài đời thực vậy.
Hạ Trí Hoàn đã bình phẩm về đồ gốm Nhữ này, nói rằng nó trông như ngọc nhưng không phải là ngọc, tốt hơn cả ngọc và là một tác phẩm đỉnh cao của kỹ thuật gốm sứ.
Tô Lâm Lang xuất thân từ nhà tướng, trình độ văn hóa của cô không đủ để cô thưởng thức đồ gốm Nhữ này.
Nhưng cô nắm trong tay một trăm nghìn binh lính, đại đa số đều là đàn ông nên cô rất am hiểu cách lợi dụng đàn ông, để bọn họ làm việc cho mình.
Cô nhẹ nhàng nâng một tách trà to bằng nụ hoa hồng, có màu xanh da trời và hoa văn như cánh ve, nét mặt của cô đầy thích thú nhưng lại nở nụ cười ngỡ ngàng: "Trời ạ, Thượng tá George thân mến, anh muốn tặng nó cho... tôi sao?"
Thượng tá George cười rạng rỡ đáp: "Tất nhiên rồi."
Ông nội của anh ta là một nhà sưu tập, đã nhiều lần đến Bắc Bình lúc Chính phủ nhà Thanh tan rã, vận chuyển hơn chục nghìn món đồ gốm sứ từ trong Hoàng cung, cũng có thể nói rằng ông ta là một tên cướp biển, vậy nên đối với anh ta mà nói thì bộ đồ gốm Nhữ này chỉ như hạt cát trên sa mạc mà thôi.
Mục tiêu của anh ta cũng không đơn giản, vì muốn lấy lòng cô, tán tỉnh cô nên mới tặng cho cô. Vậy thì Tô Lâm Lang cũng không khách sáo mà nhận lấy.
Mang về tặng cho Hạ Trí Hoàn đi, chắc chắn ông cụ sẽ rất vui mừng.
Cô cũng phải nịnh hót Thượng tá George vài câu: "Ngài Thượng tá, anh là quý ông rộng lượng và lịch lãm nhất mà tôi từng gặp đấy!"
"Thế thì tôi nghĩ hẳn là tôi có thể may mắn được mời cô Tô cùng dùng một bữa tối nhỉ?" Thượng tá George nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nói: "Tôi biết một nhà hàng làm món Pháp rất ngon ở Quảng trường Russell, sau khi ăn xong chúng ta còn có thể tiện đường đi dạo Bảo tàng Anh, ở đó có văn vật nước Hoa mà người Hoa các cô chưa từng thấy trước đây, tôi nghĩ rằng cô sẽ thích nó đấy."
Vừa mới tặng quà xong liền hẹn ăn tối sao?
Nghe nói Bảo tàng Anh có những văn vật lịch sử nước Hoa mà ngay cả Bảo tàng Bắc Bình cũng không có.
Hạ Phác Đình cũng đã từng đề cập, nói rằng muốn đưa Tô Lâm Lang đi tham quan.
Tất nhiên là cô sẽ đi, sẽ dành thời gian để đi một chuyến, nhưng không phải đi cùng Thượng tá George, để nghe anh ta khoe khoang về ông cha xa hoa của mình, cách bọn họ băng ngàn vượt biển và trải qua trăm cay nghìn đắng để giành lại những món đồ ấy từ Tổ quốc của cô.
Cô ngồi xuống ghế và nói: "Thượng tá biết cách nói đùa thật đấy, đợi đến khi chúng ta dùng bữa xong thì bảo tàng cũng đã đóng cửa rồi."
Thượng tá George đang đợi câu này của cô, anh ta nói: "Đối với người bình thường mà nói thì đúng là như thế, nhưng chỉ cần cô Tô đây muốn thì tối nay nó sẽ mở cửa riêng cho cô, tôi cũng sẽ là hướng dẫn viên riêng của cô, chỉ phục vụ mỗi mình cô thôi."