.
Chương 787:
Từ ngày hôm qua vừa trở về cậu hai nhà họ Hạ đã đắc ý không thôi, chẳng những coi thường anh cả, còn có ý đồ khiêu chiến quyền uy của chị dâu.
Nhưng lúc này tự dưng lại bị mọi người ghét bỏ, nên đang nóng lòng muốn vểnh cái đuôi lên bỗng trở nên ỉu xìu.
Nhưng những người khác thì không sao, từ nhỏ Hạ Phác Húc không được ông nội coi trọng, cũng không sợ bị người khác hiểu lầm.
Chỉ có chị dâu là không được, anh ta quay phim để giành giải ảnh đế là vì cô, tinh thông thiên thuật nhưng lại không dám mở sòng bạc, cũng bởi vì cô.
Có thể nói, cậu hai nhà họ Hạ lớn từng này rồi, những chuyện đứng đắn anh ta làm đều là bởi vì chị dâu.
Anh ta cũng không hy vọng chị dâu hiểu lầm mình, anh ta yên lặng đi một lát, rồi đuổi theo Tô Lâm Lang, muốn giải thích với cô.
Nhưng anh ta mới đuổi theo hai bước, vừa vặn đối diện có một người da trắng, đeo kính râm bưng cà phê xông thẳng tới, đổ cà phê trên người anh ta.
Đối phương ngược lại rất lịch sự, không đợi anh ta lên tiếng đã lau lấy lau để, còn hỏi: “Sorry, are you ok?”
Hạ Phác Húc thấy người này có chút quen mắt, nhìn kỹ mới nhận ra, đây là đặc công ngày hôm qua đã đến thăm hỏi chị dâu anh ta, thượng tá George.
Có lẽ anh ta vẫn luôn theo dõi người nhà họ Hạ, phát hiện anh ta và Hạ Phác Đình đi cùng với nhau nên mượn chuyện làm cà phê đổ, để đến lục soát người anh ta.
Từ trên xuống dưới, đến vị trí kín đáo ở túi quần đã bị thượng tá George sờ hết một lượt, còn vỗ mông Hạ Phác Húc nữa.
Phải biết, Hạ Phác Húc vừa rồi còn đang đắc ý khoe khoang, là Tô Lâm Lang lặng lẽ cất cuộn phim đi.
Nếu không cuộn phim sẽ rơi vào tay thượng tá George.
Vô thức, lúc này Hạ Phác Húc mới phát hiện, hình như chút mánh khóe của mình cũng không quá là đỉnh.
May mà cuộn phim đã ở trong tay Tô Lâm Lang, thượng tá George không tìm thấy gì, liên tục nói vài câu sorry rồi phất tay, phóng khoáng xoay người rời đi.
Nhóm Hạ Phác Đình đã vào phòng chờ máy bay, chỉ có Tô Lâm Lang còn đang đứng cách đó không xa chờ Hạ Phác Húc.
Nhưng anh ta không đi qua, vì anh ta vừa mới đắc ý xong, lại bị thượng tá George dội cho một gáo nước lạnh, khiến đầu óc có chút mơ hồ.
Ngược lại Tô Lâm Lang đi tới, hỏi trước: “Phác Húc, cậu có biết vừa rồi chúng ta kiểm tra an ninh mất bao lâu không?”
Về việc kỳ thị giữa các dân tộc, cảm nhận của người bình thường không thể sâu sắc như người có tiền.
Hạ Phác Húc nói: “Một năm anh cả tôi bay trên trời mất cả nửa năm, anh ấy có thẻ đen VIP của hãng hàng không, đám người kia lại lục soát mọi người suốt nửa tiếng mới cho đi. Đây chính là kỳ thị, gây khó dễ!”
Lại nghĩ tới cái gì đó, bèn nói: “Chị dâu, chị chưa từng ở Châu Âu nên chị không biết, người Đại Lục bình thường cũng không hiểu. Tôi là người Cảng Thành và đã từng ở Đại Lục, cho nên tôi hiểu nhất, đám người này xem người Hoa chúng ta như xem khỉ vậy.”
Bất kể là người Cảng Thành bình thường hay là người Đại Lục bình thường đều rất khó có được cảm nhận trực quan.
Nhưng Hạ Phác Húc vừa là cậu ấm con nhà giàu có, vừa là nhà làm phim ở Đại Lục nhưng đồng thời, anh ta còn có quốc tịch Mỹ. Anh ta hiểu rất rõ, sự kỳ thị và thành kiến của người châu Âu đối với người Cảng Thành và người Đại Lục sâu sắc đến nhường nào.
Cho nên ban đầu còn tự đắc vì chút thủ thuật của mình, đến bị mọi người hiểu lầm vì nghĩ mình là gay. Suốt chặng đường này, còn chưa lên máy bay mà tâm lý của Hạ Phác Húc đã xoay chuyển không ngừng, lại biến thành phẫn nộ khi bị kỳ thị chủng tộc.
Anh ta nói: “Cũng bởi vì tôi có quốc tịch Mỹ, nên thượng tá George không dám công khai lục soát tôi, cũng chỉ dám dùng cái cớ làm đổ cà phê, đây cũng là một loại kỳ thị!”
Quốc tịch Mỹ là ghê gớm nhất, đặc công hoàng gia cũng không dám chọc.
Cho nên thượng tá George không dám vô cớ chặn lại lục soát người anh ta, mà cầm một ly cà phê, lấy việc đổ cà phê để làm cái cớ.
Nhưng càng đối xử với anh ta như vậy, lại càng làm nổi bật sự bất công đối với anh trai và chị dâu của anh ta.
Hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn sống ở Đại Lục, lúc quay phim lại quay từ dân quốc đến thời giải phóng, nên anh ta có tìm hiểu một chút lịch sử cận đại của nước Hoa. Lúc này Hạ Phác Húc rất tức giận, giống như Hạ Phác Hồng trước đó, ở nơi đất khách quê người, cảm thấy tức giận vì đồng bào và người nhà của mình bị đối xử không công bằng.