.
Chương 789:
Tô Lâm Lang cũng nằm, đang xem tạp chí quân sự mà cô mua từ Luân Đôn.
Lật xem tạp chí, cô nói: “Cậu ấy còn đỡ hơn Cố Mãn Quán lặng lẽ tới Đại Lục mở sòng bạc, ít nhất cậu ấy sẽ không vì phạm tội mà liên lụy cả gia tộc.”
Thật ra Hạ Phác Đình cũng lo lắng đến điều này.
Rời nhà hơn một năm, có lẽ ngày nào Hạ Phác Húc cũng luyện tập, còn luyện ra tay nghề mánh khóe mà ngay cả anh cũng cảm thấy rất giỏi.
Muốn lấy được giỏi ảnh đế thì phải quay phim nghệ thuật, mà phim nghệ thuật nổi tiếng là thiếu tiền lại còn vất vả. Hạ Phác Đình nhận ra được, hai bộ phim liên tiếp của Hạ Phác Húc không lấy được giải ảnh đế, nên nhiệt tình đã không còn.
Bởi vì e ngại Tô Lâm Lang, anh ta không dám đi lệch đường, mở sòng bạc, nhưng bản chất của anh ta vừa tham vừa lười biếng, còn không cưỡng được cám dỗ. Hạ Phác Đình lo lắng khi anh ta trở lại Cảng Thành, bị người ác ý âm thầm dụ dỗ, nói không chừng sẽ biến thành Cố Mãn Quán tiếp theo.
Cố Mãn Quán giống như quả lựu đạn ở trên đầu ông cụ Cố Thiên Kỳ, không biết ngày nào sẽ nổ. Mà theo luật pháp Đại Lục, một khi mở sòng bạc bị bắt, chắc chắn phải ngồi tù hai mươi năm.
Nếu thật sự như vậy, đối với nhà họ Cố cũng là một đả kích không nhỏ, ông cụ Cố cũng rất có thể sẽ bị đả kích đến ngất đi, rồi đột tử.
Hạ Phác Đình không thương xót Cố Thiên Kỳ, nhưng anh thương xót cho ông nội anh. Anh sợ lỡ như ngày nào đó Hạ Phác Húc bị bắt vì đánh bạc, phải ngồi tù, ông nội anh sẽ chịu không nổi, rồi đột tử.
Anh nghĩ một lát, bỗng hỏi Tô Lâm Lang: “Em này, em không thể hung dữ với nó hơn, hù dọa nó một trận, để nó lại nhận một bộ phim rồi trở về Đại Lục tiếp tục quay phim sao?”
Được coi là người giàu nhất Hương Giang, mà cứ đuổi em trai về Đại Lục, khiến Hạ Phác Đình cũng cảm thấy mình có chút ác độc.
Nhưng trước mắt Hương Giang quá rối loạn, con nhà có tiền, trừ khi thông minh, nhạy bén và bản thân có tiền đồ, nếu không rất dễ dàng đi vào con đường tà đạo, anh cũng lo nghĩ cho Hạ Phác Húc mà thôi.
Tô Lâm Lang đóng tạp chí lại, đột nhiên nói: “Anh, anh có tin sau này Phác Húc của chúng ta chẳng những không bị người khác cám dỗ, hơn nữa cậu ấy còn có thể biến thành một chàng trai có cốt cách, có trách nhiệm không?”
Hạ Phác Đình nghiêng đầu nhìn vợ, lắc đầu mỉm cười: “Không tin!”
Trong mắt anh, đứa em trai công tử bột của anh không làm cho anh mất mặt đã là tốt rồi, về phần ý thức được trách nhiệm và có cốt cách, trong mắt Hạ Phác Đình là thứ hoàn toàn không liên quan đến Hạ Phác Húc.
Tô Lâm Lang lại mở tạp chí ra, còn nói: “Anh chờ xem đi, sớm muộn gì cũng có một ngày Phác Húc khiến mọi người sẽ nhìn bằng cặp mắt khác xưa.”
Hạ Phác Đình lại cười, nhắm hai mắt lại.
Đương nhiên, anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện em trai công tử bột không đáng tin của mình sẽ làm thế nào để anh nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Hơn nữa trong mắt anh, Hạ Phác Húc vào Bắc vài năm, ngoại trừ học được chút mánh khóe, cũng không có tiến bộ gì khác.
Nhưng trong mắt Tô Lâm Lang, Hạ Phác Húc đã thay đổi rất nhiều.
Anh ta là cậu ấm, từ nhỏ chỉ biết tiêu tiền và hưởng thụ, đừng nói đến vinh dự và trách nhiệm hay xả thân vì đất nước, anh ta thậm chí còn lười đi làm, đã từng mong muốn sống bám vào phú bà.
Sau đó đi quay phim, cũng là bởi vì thật sự không thể ở lại Cảng Thành được nữa, mới bất đắc dĩ rời đi.
Nhưng vừa rồi cô tán gẫu với anh ta về vấn đề kỳ thị giữa các dân tộc, Hạ Phác Húc có thể nhìn nhận rất tỉnh táo, rất thấu đáo, còn có thể phẫn nộ, chứng minh anh ta đã biết cách suy nghĩ.
Mà con người, bất kể anh ta nắm giữ một kỹ thuật như thế nào thì chuyện anh ta muốn tạo phúc cho người hay là muốn phạm tội đều quyết định bởi việc anh ta có cốt cách và ý thức trách nhiệm hay không.
Lúc này, thật ra chỉ cần dẫn dắt anh ta cho tốt, để cho anh ta hiểu được cái gì gọi là xả thân vì đất nước, cái gì gọi là cảm giác vinh dự là được.
Đây cũng là lý do tại sao, vừa rồi Tô Lâm Lang cố ý nói với Hạ Phác Húc về vũ khí của Hạ Phác Hồng, chiến tranh và bộ đội biển Đông.
Còn cố ý khen anh ta, nói anh ta làm được một chuyện rất xuất sắc.
Đó là bởi vì, khi anh ta ý thức được mánh khóe của anh có thể cống hiến cho xã hội, anh ta sẽ không đi theo con đường tà đạo nữa.
…
Bởi vì có Tiền Phi Long cất công đi tiếp ứng, phụ trách mở đường ở đầu bên kia, nên sau khi tới Cảng Thành muốn qua cửa cũng rất dễ dàng.
Mà Tô Lâm Lang ở nước Anh có thể được cục trưởng cục quân tình quỳ xuống đất xách váy, còn có thể được đưa tin trên BBC, khiến các phương tiện truyền thông Cảng Thành vô cùng kích động, từ sớm đã ngồi chờ hôm nay cô trở về, rất nhiều phương tiện truyền thông canh giữ ở sân bay để chờ chụp ảnh cô.