Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 814 - Chương 814:

. Chương 814:
Dĩ nhiên, liên quan đến ông trùm ma túy lớn nhất toàn châu Á A Khôn, cục trưởng Vương sẽ không nói gì với người ngoài như Tô Lâm Lang.

Nhưng cân nhắc đến thân phận của cô, ông ấy cũng châm chước nói: "mợ cả Hạ, đồng chí A Hà là công dân Đại Lục chúng ta, với tư cách là công an, chúng ta sẽ đem hết toàn lực bảo vệ cô bé an toàn. Như vầy đi, vì cô đang vội tìm cô bé nên tôi sẽ giúp cô hỏi công an địa phương. Nếu có tin tức của cô bé thì tôi sẽ báo cho cô ngay."

Tô Lâm Lang đưa tay, nói: "Vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt của ông."

Cục trưởng Vương nắm lấy cô tay, nói: "Thì ra là em gái của mợ cả Hạ, tôi thấy đồng chí A Hà cũng nhất định không thua kém đấng mày râu, anh dũng mạnh mẽ như cô vậy!"

Sau đó ông ấy nói: "Tôi còn có việc, tôi đi trước nhé."

Tô Lâm Lang nói: "Được."

Ông ấy tới để nhận du thuyền, vậy thì đi tìm du thuyền.

Tô Lâm Lang nghe gió biển thổi, suy nghĩ tại sao A Hà lại trở thành người báo tin cho công an, lại còn ở cạnh A Khôn chứ ?

Một cô bé mười tám tuổi phải ở gần một ông trùm ma túy, có lẽ cuộc sống của cô bé cũng không tốt hơn những ngày đi theo A Quỷ là bao!

Vậy thì vẫn là địa ngục, địa ngục đáng sợ.

...

Vợ chồng Hạ Chương và con cái đã được vệ sĩ đưa xuống thuyền, sau đó có tài xế lái xe đưa đến khách sạn.

Hạ Phác Đình thì cho vệ sĩ đi rồi ở lại một mình đợi vợ mình.

Cục trưởng Vương vừa đi thì anh lại tới, thấy vẻ mặt Tô Lâm Lang buồn thiu, anh hỏi: "Em sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Tô Lâm Lang đưa bức tranh vẽ A Hà cho Hạ Phác Đình, cũng nói: "Cục trưởng Diêm và cục trưởng Vương đều từ phía Bắc Bình được điều tới chỗ lạ để làm án ma túy. Nếu như là vụ án ma túy quốc tế, bộ đội phía nam chắc cũng sẽ trợ giúp bọn họ, anh có biết người phụ trách quân đội hỗ trợ án ma túy là ai không?"

Công an Đại Lục phá án cẩn thận hơn cảnh sát Cảng Thành rất nhiều.

Cân nhắc đến việc công an địa phương có thể dính vào ma túy, nếu muốn làm án ma túy lớn, Chính phủ sẽ cử công an lâu năm, kinh nghiệm phong phú từ Bắc Bình đến và điều động các bên hỗ trợ lẫn nhau.

Tác phong mạnh mẽ và năng suất làm việc như thế là thứ mà cảnh sát Cảng Thành nhỏ nhoi như Tiền Phi Long không tưởng tượng nổi.

Hạ Phác Đình nói trước: "Người phụ trách chính là anh họ em, Trình Siêu."

Sau đó anh nhìn kỹ lại bức vẽ A Hà bức họa, nói: "Cô bé này, hình như anh từng gặp ở nơi nào rồi."

Anh lại hỏi Tô Lâm Lang: "Cái này do em vẽ đúng không, anh có cảm giác ánh mắt của cô gái này rất quen thuộc."

Tô Lâm Lang cũng không giỏi hội họa, nhưng cô biết làm ghi chép tội phạm.

Mà việc ghi chép tội phạm thì chỉ luôn tập trung vào ngũ quan và thần thái.

Cô vẽ A Hà với ánh mắt chết lặng trống rỗng, lại có vẻ quật cường, chỉ cần nhìn thấy là có thể nhận ra.

Hạ Phác Đình nhớ A Hà là bởi vì anh từng được mang đến chỗ A Quỷ để xử lý vết thương.

Lúc ấy anh lúc mê lúc tỉnh, nhưng anh đã từng gặp A Hà, cho nên nhớ cô bé.

Nói đến đó thì Tô Lâm Lang có chút khổ sở, cô nghẹn ngào nói: "Anh, em có thể cứu được anh từ sông Hoàng Hà ra là nhờ rất nhiều công sức của cô bé này, hơn nữa cô bé cũng đã giúp em chịu ba mạng người, bây giờ..."

Không biết tại sao A Hà lại như thế. Nhưng bây giờ cô bé đang đơn độc làm tình báo cho phía công an trong ổ ma túy. Một khi bị băng đảng ma túy phát hiện, cô bé chắc chắn sẽ phải chết. Hơn nữa cho dù không bị phát hiện, cô bé vẫn có khả năng dính vào ma túy, có khi còn bị băng ma túy bắt đi tiếp khách, bị bắt nạt nữa thì sao?

Nếu như ban đầu, Tô Lâm Lang sẽ chỉ ở bên cạnh xem mà không tham gia vào án ma túy này. Nhưng bây giờ cô phải tham dự, cô không thể để cho một cô bé từng giúp cô gánh mấy mạng người bị ma túy hành hạ được.

Sau khi nói hết mọi chuyện với Hạ Phác Đình, cô còn nói: "Anh, em phải biết tất cả mọi chuyện, nếu cần thì em sẽ giúp công an bắt A Khôn, bởi vì em phải nhanh chóng cứu A Hà, nhất định phải nhanh lên!"

Mợ cả Hạ có bề ngoài nhỏ nhắn, nhưng tinh thần lại cứng rắn hơn cả sắt thép.

Từ khi kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên cô thể hiện vẻ yếu đuối, thậm chí là rơi nước mắt trước mặt Hạ Phác Đình.

 


Bình Luận (0)
Comment