.
Chương 826:
Ngồi trên xe của bộ đội, lúc đi ngang qua nhà ăn, họ thấy rất nhiều nữ binh mặc đồ xanh, tóc thắt bím dài đang ngồi thành vòng tròn lớn.
Tuy rằng không nhìn thấy Hạ Phác Húc, nhưng Tô Lâm Lang cũng đoán được anh ta chắc là đang ở trong đám người và bị người ta vây xem.
Bởi vì là quân nhân, các cô gái đều rất kiềm chế, không ồn ào nhốn nháo, giống như xem gấu trúc, họ im lặng, nhìn Hạ Phác Húc với ánh mắt tò mò và hưng phấn.
Hạ Phác Hồng không thích mấy trường hợp thế này, cậu ta nhạo báng: “Ấu trí!”
Trình Siêu xuống xe, chỉ chốc lát sau, anh ấy đã lôi được Hạ Phác Húc ra khỏi đám đông.
Các nữ binh cũng không đuổi theo xe, họ không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười, vẫy tay chào Hạ Phác Húc.
Ánh mắt họ nhìn anh ta cứ như thể nhìn mối tình đầu vậy.
Hạ Phác Húc lên xe, anh ta hơi ngượng ngùng, cũng hơi kiêu ngạo, thấy Tô Lâm Lang cũng ở trên xe, anh ta xoa xoa tay rồi nói: “Chị dâu, chị đã biết tôi được chào đón cỡ nào ở nội địa chưa.”
Hạ Phác Hồng lại cười nhạo: “Thôi đi Hạ Phác Húc, đám nữ binh kia cho rằng anh là người nhiều tri thức, nhân phẩm tốt, tâm địa lương thiện nên mới thích anh, họ thích nhân vật anh diễn chứ không phải bản thân anh, anh đúng là vua khoe khoang!”
Hạ Phác Húc nói: “Điên Công, em đang ghen tị với anh!”
“Ghen tị cái gì chứ, ghen ghét anh nhận giặc làm cha hay là nằm liệt giữa đường, đồ khoe khoang!” Hạ Phác Hồng vặn lại.
Ở nhà, cậu ta chèn ép, bắt nạt Hạ Phác Húc là chuyện thường như cơm bữa.
Hạ Phác Húc nhát gan, yếu đuối, cũng không phản kháng.
Nhưng hôm nay anh ta lại nói: “Anh sẽ cố gắng học tập, trở thành người có học thức, anh sẽ chăm chỉ đóng phim, anh sẽ nỗ lực trở thành người mà họ thích, anh muốn làm minh tinh điện ảnh mà họ thích.”
Hạ Phác Hồng ngồi ghế phụ, anh hai ngốc trong nhà thế mà biết phản kháng, cậu ta không cam lòng. Thấy Trình Siêu sắp dừng xe, kéo cửa xe ra, vừa xuống xe thì cậu ta đã cho Hạ Phác Húc một đòn khóa cổ ngay.
Nếu không phải Tô Lâm Lang lườm cho một cái, Hạ Phác Húc sẽ phải ăn một trận đòn từ Điên Công vì tội mạnh miệng.
Hơn nữa, chỉ số thông minh của Điên Công cao hơn Hạ Phác Húc nhiều, tai và não cậu ta đều rất nhạy, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, đoán là lãnh đạo tới, cậu ta lập tức buông Hạ Phác Húc ra, còn giúp anh ta chỉnh lại quần áo.
Chủ yếu là tạo hiện trường phạm tội hoàn mỹ, không để lại chút dấu vết nào!
Tô Lâm Lang cũng không quen lãnh đạo ở đây là tư lệnh Lý, nhưng khi nhìn thấy ông cụ tóc hoa râm, thấp bé và gầy gò đi về phía mình, cô lại cảm thấy rất quen.
Tư lệnh Lý duỗi tay ra trước, ông ta cười nói: “Cô chính là A Lâm bé nhỏ kia đúng không, còn nhớ tôi không?”
Tô Lâm Lang không nhận ra ngay, mãi đến khi ông ta vươn tay ra, trên cổ tay có hai vết sẹo do bị trói, dây thừng ép sâu vào da thịt giống Hạ Phác Đình, cô mới nhớ ra.
Cô cũng duỗi tay bắt tay với vị tư lệnh già này: “Có phải năm đó ông từng tới nông trường của chúng tôi không?”
Tư lệnh Lý nói: “Có một vệ binh nhỏ tên là A Thái dúng thắt lưng quân dụng lấy từ trên người tôi ra, hắn đánh tôi ba ngày ba đêm, nếu không có nước do các cô đưa thì tôi đã không chịu nổi rồi.”
Duyên phận giữa họ chính là tư lệnh Lý từng bị A Thái đánh.
Mà lúc ông ta sắp không chịu nổi nữa thì Tô Lâm Lang trèo tường vào trong, lặng lẽ cho ông ta một chén nước uống.
Nếu không có chén nước kia, thì cũng chẳng có tư lệnh Lý của bây giờ.
Nhưng mà rất nhiều năm trước, chuyện thế này đều được giữ kín như bưng, mọi người chỉ dám lặng lẽ giúp đỡ nhau, bề ngoài, vì sợ chọc phiền cho đối phương nên mọi người đều cố gắng ít tiếp xúc nhất có thể.
Thật may mắn, cơn ác mộng ấy đã qua rồi.
Cục trưởng Diêm cũng có mặt, ông ta nói: “Tư lệnh Lý, mấy năm trước tên A Thái từng đánh ông đã tới Cảng Phủ làm xã hội đen, nhưng mà Cảng Phủ không phải Đại Lục chúng ta, hắn bị người ta lột gân tay gân chân, sau đó lại bò về đây.”
Tư lệnh Lý cũng không biết người lột gân tay gân chân của A Thái, để hắn bò về Đại Lục chính là cô gái có vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt thanh tú đang đứng trước mặt mình. Nghe nói A Thái đã tàn phế, ông ta rất là thổn thức, xua tay nói: “Đều đã qua rồi, chúng ta không nói về những người, những chuyện đó nữa.”
Ông ta nhìn Hạ Phác Húc và Hạ Phác Hồng đứng sóng vai nhau, hai người cao bằng nhau, đẹp trai giống nhau, không khỏi cảm thán: “Vốn dĩ tôi nghe cha của Lâm Lang nói, ông cụ Hạ Trí Hoàn là một người rất ghê gớm, quả nhiên, cách giáo dục con cháu thật không chê vào đâu được, nhìn anh em họ xem, đúng là hòa hợp êm thấm.”
Hòa thuận chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Sau lưng họ, Hạ Phác Hồng đang véo mông Hạ Phác Húc.
Mông Hạ Phác Húc không chỉ cong mà còn rất đàn hồi, véo rất sướng tay.
Đương nhiên, cho dù đau thì anh ta cũng không dám hó hé một tiếng, bởi vì sợ mất mặt.