.
Chương 84:
Y tá nhìn đồng hồ: “Cô có mười lăm phút để thăm hỏi, muốn nói gì thì hãy nhanh lên!”
Hai y tá rời đi, bởi vì người đàn ông này không nhìn thấy gì, Tô Lâm Lang bèn khoanh tay đi vòng quanh giường một vòng, cẩn thận quan sát chiến lợi phẩm của mình – cậu cả Hạ trị giá một tỷ sáu. Cô nhìn bộ quần áo bệnh nhân chỉ tới đầu gối anh, thở dài một hơi, rốt cuộc là sống trong nhung lụa, da anh vừa trắng vừa mịn, lại bóng loáng, căng như vỏ quả trám vậy.
So với phụ nữ thì đàn ông lợi hơn ở chỗ dễ lên cơ hơn, cảnh xuân dưới lớp quần áo bệnh nhân lộ ra, có thể thấy cơ bắp của cậu cả Hạ rất đẹp, có thể so với binh lính của cô ở tinh tế. Đúng là một người đàn ông biết quản lý bản thân.
Nhìn vào đôi mắt anh, cô tiến lại gần hơn, Tô Lâm Lang có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đó. Anh không chớp mắt, bình tĩnh mở to ra, Tô Lâm Lang thấy hàng mi dài của anh khẽ run lên. Cô rất là hâm mộ, duỗi tay chạm khẽ vào.
Có vẻ là anh cảm nhận được, vì thế khẽ chớp mắt, Tô Lâm Lang thấy tay mình hơi ngứa.
Cô nhìn chằm chằm cái áo ngực bẩn kia, không nhịn được mà cười trong chốc lát, sau đó mới gọi: “Anh Phác Đình, là em đây.”
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của người đàn ông khẽ chớp chớp, nhưng anh không lên tiếng.
Tô Lâm Lang nắm chặt tay anh, cô nói: “Là em đây mà, em gái nhỏ Đại Lục.”
Cuối cùng thì người đàn ông cũng lên tiếng: “…Đồng hồ, đồng hồ!”
Có một cô em chồng nói lắp còn chưa đủ, bây giờ chồng cô cũng nói lắp, Tô Lâm Lang lấy đồng hồ ra đặt vào tay anh. Hạ Phác Đình sờsờ mặt đồng hồ, ngón tay thon dài gõ nhẹ một chỗ: “Nhớ!”
Tô Lâm Lang nói: “Nhớ giao cho ông nội đúng không?”
Dù là lúc cô mở tủ đông ra, Hạ Phác Đình cũng chưa từng kinh ngạc như bây giờ, còn có chút vui vẻ, đôi mắt anh sáng ngời, quay đầu nhìn cô, sau đó từ từ gật đầu rồi nói: “Cảm ơn… Cảm ơn!”
Thật ra vừa nãy, trước khi vào trong thì cô đã đoán được Hạ Phác Đình muốn nói gì rồi.
Đây là đồng hồ hiệu Patek Philippe, trên mặt đồng hồ có tên nhãn hiệu, mà chỗ Hạ Phác Đình chỉ là Philippe, cũng là tên tiếng Anh của Lê Hiến. Thế nên cô điều tra Lê Hiến, Hạ Phác Đình muốn đồng hồ cũng để chuyển lời cho ông nội là Lê Hiến.
Tô Lâm Lang thầm nói, chẳng trách sau khi Linda Tôn ăn xài đến mức Hạ Thị phá sản, anh vẫn còn có thể cứu vãn tình hình được.
Bị đấu súng, bị bắt cóc, được giải cứu, còn liên tục sốt cao, trong tình trạng hỗn loạn như vậy mà Hạ Phác Đình còn có thể suy ngẫm xem gián điệp sẽ liên lạc với ai, cũng có thể phán đoán xem ai mới là người có thể giao thông tin quý giá này đến tay ông cụ Hạ.
Không thể không nói, tuy rằng cậu cả Hạ bị thương ở đầu, nhưng chỗ còn lại vẫn đủ xài.
Tô Lâm Lang rất là thạo việc an ủi bệnh nhân, rốt cuộc thì ở tinh tế cô cũng đã an ủi rất nhiều binh lính. Cô nắm lấy tay người đàn ông, lấy cái áo ngực kia đi: “Em sẽ nói cho ông nội, anh dưỡng thương cho thật tốt, tất cả mọi người ở nhà họ Hạ đều mong anh khá hơn.”
Trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì, nhưng tròng mắt lại chuyển động, nhìn chằm chằm cô.
Tô Lâm Lang lại kéo cái áo ngực kia: “Sắp phải phẫu thuật rồi, em lấy cái này đi nhé, được không?”
Hạ Phác Đình gồng lên: “Không!”
Không những thế, anh còn nắm chặt lấy tay cô.
Tuy rằng bây giờ Hạ Phác Đình là bệnh nhân, nhưng anh là đàn ông, trời sinh đã mạnh hơn phụ nữ, anh đột nhiên nắm chặt lấy khiến tay Tô Lâm Lang hơi đau đớn.
Cô nhe răng, nắm tay duỗi đến cái trán của anh thì ngừng lại, dịu dàng nói: “Thế thì anh cho vào trong chăn đi, để ở ngoài kỳ cục lắm.”
Nếu y tá nhiều chuyện chút, nói cho truyền thông thì chẳng biết người ta sẽ viết gì về anh nữa.
Một cái áo ngực bẩn, anh đã nắm nó vài ngày rồi.
Hạ Phác Đình thở mạnh, có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng anh nói không nên lời. Băng gạc ở cổ tay nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ, do vừa nãy anh quá dùng sức nên miệng vết thương lại nứt ra.
Thấy bệnh nhân như vậy, Tô Lâm Lang thầm than thật là đáng thương, đang định trấn an vài câu thì có người gõ cửa: “Mợ à.”
Người tới là Hạ Bình An, thấy cô đi ra, ông ấy nói: “Bác sĩ sắp tới rồi, ca phẫu thuật sẽ bắt đầu nhanh thôi.”
“Bác sĩ tới bằng cách nào, có an toàn không?” Tô Lâm Lang vội hỏi.
Không những phải bảo vệ tốt bệnh viện mà Hạ Phác Đình đang nằm, còn phải suy xét vấn đề của bác sĩ tới đây. Để đảm bảo an toàn, ngay cả Tô Lâm Lang cũng không biết hành trình của bác sĩ và thời gian phẫu thuật.
Lương Nguyệt Linh ở phòng trực ban, cô ấy xoa xoa mắt nhìn ra bên ngoài: “Bác sĩ tới rồi à, sao không thấy xe?”
Hạ Bình An nói: “Đến ngay thôi.” Sau đó lại nói: “Mợ đi đón bác sĩ cùng tôi đi.”
Tô Lâm Lang đang định ra ngoài, ngoảnh lại thấy ánh mắt Hạ Phác Đình sáng quắc, anh nhìn cô chằm chằm.
Cô cứ có cảm giác anh vẫn nhìn thấy, bởi vì đôi mắt của anh rất linh động có thần.