.
Chương 842:
Quay đầu nhìn thấy một người phụ nữ mặc một bộ vest màu trắng đang đứng phía sau mình, anh ta vội đứng lên, cúi đầu chào: “Chị dâu, chị đến lúc nào vậy?”
Sau đó nói tiếp: “Mau ngồi xuống đi, chúng ta cùng uống cà phê.”
Tô Lâm Lang nhìn Hạ Phác Húc một cái, nói với anh ta: “Phác Húc, chị thấy hơi khó chịu nên muốn lên lầu ngủ, có vài tài liệu trong phòng làm việc anh trai cậu, cậu mang chúng lên lầu cho tôi đi.”
Hạ Phác Húc đưa tay ra nhận chìa khóa phòng làm việc của Hạ Phác Đình, anh ta nhìn Cố Mãn Quán rồi chớp mắt.
Cố Mãn Quán vừa nhìn, tất nhiên biết Hạ Phác Húc sẽ trộm tiền bằng cách đến phòng làm việc của anh trai mình lấy tài liệu.
Như vậy ngày mai, anh ta có thể có một triệu đô la Mỹ.
Quả nhiên, Cố Mãn Quán lập tức quay đầu gọi điện thoại cho A Khôn.
Một triệu đô la Mỹ tương đương khoảng mười triệu nhân dân tệ, mặc dù buôn bán ma túy thu được lợi nhuận kếch xù, nhưng muốn kiếm được mười triệu nhân dân tệ cũng không dễ dàng.
Hơn nữa đô la là một loại tiền tệ mạnh ở Đông Nam Á, so với đô la Cảng Thành và nhân dân tệ, đây là loại tiền mà những kẻ buôn bán ma túy ưa thích.
Khi A Khôn nghe thấy tin tức này liền vội vã chạy đến lấy một triệu.
Tô Lâm Lang nhìn thấy Hạ Phác Húc và Cố Mãn Quán rời đi, cô cũng rời khỏi khách sạn từ cửa sau.
Cô tìm một viên đá mài dao, khi lên lầu, cô lôi cây kiếm ra và bắt đầu mài giũa.
Khi cô đang mài kiếm, Hạ Phác Đình ăn cơm xong đã trở lại.
Thấy Tô Lâm Lang mài kiếm, Hạ Phác Đình: “Cục trưởng Diêm nói cây kiếm này đã mài rồi, cực kỳ sắc bén, cho nên không cần mài nữa.”
Tô Lâm Lang nhấc kiếm lên, cẩn thận nhìn kỹ ánh sáng, lắc đầu đáp: “Độ sắc bén còn tạm được, nhưng vẫn còn kém, em sẽ mài lại.”
Hạ Phác Đình khá hiểu vợ của mình.
Anh tháo cà vạt và bộ vest xuống: “Có vẻ như em gái đã dụ được A Khôn ra ngoài.”
Tô Lâm Lang dùng nước rửa sạch kiếm, quan sát lưỡi kiếm dưới ánh sáng, sau đó đặt lưỡi kiếm lên đá, vừa gật đầu vừa mài, cô mỉm cười khiến lúm đồng tiền trên má hiện lên càng sâu.
Tâm trạng của cô rất tốt, giọng nói ngọt ngào: “Ừm!”
Mặc dù không nghe thấy lời hứa chính xác của Cố Mãn Quán, nhưng một triệu đô la Mỹ chắc chắn có thể dụ được A Khôn.
Tô Lâm Lang cho rằng A Khôn đã được hẹn ra, nên chính thức bắt đầu chuẩn bị hành động.
Cậu cả Hạ ngồi xuống ghế sô pha, nhìn vợ mình đang mài kiếm soàn soạt, anh đã sớm đoán được, hỏi thẳng: “Em cũng muốn đi cùng, đúng không?”
Tô Lâm Lang gật đầu, đứng dậy cười hỏi Hạ Phác Đình: “Anh trai, anh thì sao, có muốn đi cùng bọn em không?”
Hạ Phác Đình đáp: “Em gái, những kẻ buôn ma túy không giống người thường, chỉ cần trong quá trình bao vây có một kẻ chạy thoát, nhất định hắn sẽ trả thù chúng ta, cho nên...”
Dừng một chút, anh kiên quyết: “Anh không cho phép em đi!”
Tô Lâm Lang có thể hiểu tâm trạng của chồng mình.
Anh rất thoải mái khi hỗ trợ cho cục công an Đại Lục, nhưng không muốn cô tham gia vào vụ án ma túy.
Bởi vì chỉ cần những kẻ buôn bán ma túy trốn thoát, bọn họ sẽ trả thù, mà loại trả thù này là cơn ác mộng đối với những người bình thường.
Bọn chúng giống như bệnh dịch, là một thứ khiến mọi người muốn tránh xa.
Hạ Phác Đình không muốn cô đi, thật ra cũng vì muốn tốt cho cô.
Sau một lúc im lặng, Tô Lâm Lang bỏ kiếm vào vỏ, treo lên, xoay người lại ngồi trên đùi chồng, đối diện với anh, để anh nhìn hai mắt của mình, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Nếu em muốn giết người, thật sự giết, giết người diệt khẩu, hơn nữa muốn giết những kẻ buôn bán ma túy muốn trốn thoát thì sao?”
Hạ Phác Đình thật sự không muốn để vợ đi, hơn nữa anh đã quyết định, nếu cô nhất định muốn đi, vậy anh sẽ đến tìm tư lệnh Lý, tìm quản lý Tần để cấp trên phê bình cô.
Tóm lại đó là cô không được phép đi!
Nhưng vợ anh nói một câu khiến anh sững sờ.
Cô mặc đồ ngủ, mái tóc dài rối tung, gò má ửng đỏ quyến rũ, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt tươi cười cong cong, khóe môi nhếch lên, khiến Hạ Phác Đình không nhịn được muốn hôn môi cô.
Nhưng mà cô nói cô muốn giết người, thật sự giết người!
...
Thật ra nếu chỉ là một vụ án ma túy bình thường, Tô Lâm Lang sẽ không đi, cô cũng không muốn bản thân chọc phiền phức.
Nhưng liên quan đến A Hà, cô nhất định phải đi.
Bởi vì sự bảo vệ lớn nhất đối với A Hà là giết tất cả những kẻ buôn bán ma túy, làm cho băng nhóm A Khôn hoàn toàn biến mất.
Mà tư lệnh Lý đã nói qua, tất cả thương vong đều có thể ghi lại dưới tên quân đội Biển Đông, vì vậy lần này Tô Lâm Lang thật sự muốn giết chóc.
Cô chuẩn bị liên hợp với Tiền Phi Long, để anh ta lái chiếc du thuyền lớn của mình, hai người sẽ săn lùng bên ngoài vòng vây của công an, giết từng người một, giết chết toàn bộ những kẻ buôn ma túy có ý định chạy trốn!
Tô Lâm Lang vốn là người yêu chuộng hòa bình, không thích giết người.
Nhưng đối với những kẻ buôn bán ma túy, một viên đạn quá rẻ đối với họ.
Vì độ cong và độ sắc bén nên Raikiri là cây kiếm đặc biệt thích hợp nhất dùng để chặt đầu. Chỉ cần một nhát chém là có thể cắt đứt đầu người.
Mà hình phạt dành cho những kẻ buôn bán ma túy đó chính là chặt đầu!