.
Chương 859:
Trên chiếc du thuyền sang trọng của Tiền Phi Long, Hạ Phác Đình nằm trên sàn tầng hai, tập trung nhìn về phía đối diện.
Hạ Bình An và Ông Gia Minh chia ra đứng hai bên người anh, mỗi người cầm một khẩu AK, họng súng di chuyển theo từng cử động của Tô Lâm Lang.
Đây là vùng biển quốc tế, không có bất kỳ sự che chắn nào nên tiếng súng sẽ truyền đi rất xa.
Chỉ một tiếng súng vang lên cũng sẽ bị A Khôn phát hiện, ông ta có thể sẽ nhanh chóng chạy trốn hoặc khai chiến với cảnh sát, cho nên nhóm người Hạ Bình Anh không dám nổ súng. Tuy nhiên, nếu nhóm người Tô Lâm Lang gặp nguy hiểm, bọn họ bắt buộc phải nổ súng.
Màn đêm tối đen, gió êm sóng lặng, bóng trăng in trên mặt biển, ánh trăng chiếu vào chiếc thuyền tuần tra màu xanh của quân đội, đồng thời cũng chiếu sáng hai con dao bạc trong tay Tô Lâm Lang. Dưới sự chỉ huy của cô, trận chiến chống khủng bố diễn ra nhanh như chớp.
Khoảnh khắc tên buôn ma túy đang cầm súng đứng trên tầng ba của boong tàu xoay người lại, tim Hạ Phác Đình xém chút nhảy ra ngoài, suýt chút nữa Hạ Bình An và Ông Gia Minh đã bóp cò súng.
Nhưng ngay sau đó, một vệt máu xẹt qua bầu trời đêm, bắn tung toé vào bọn họ. Tô Lâm Lang nhanh chóng nhảy khỏi boong tàu phía đối diện, trong khoảnh khắc sắp rơi xuống, cô vươn một tay ra nắm chặt lan can, giữ cơ thể mình treo lơ lửng giữa không trung.
Tiền Phi Long và Tống Thời Vu phối hợp với nhau, dễ dàng quật ngã một tên đàn ông cơ bắp cao một mét chín.
Mọi thứ diễn ra chớp nhoáng, khiến người ta không thể xem rõ toàn bộ quá trình.
Lúc nhóm người Tiền Phi Long còn ở tầng ba dọn dẹp chiến trường, Tô Lâm Lang đã trượt từ cầu thang bên ngoài mạn thuyền xuống tầng một.
Một tay cô cầm dao, tay còn lại lau sạch vết máu trên mặt, Tô Lâm Lang nhẹ nhàng di chuyển tới khoang điều khiển.
Không gian xung quanh yên tĩnh tới mức đáng sợ.
Sự yên ắng này khiến tên buôn ma túy ở trong khoang điều khiển phát hiện bất thường.
Hắn rất có kinh nghiệm mà tắt đèn trong khoang điều khiển rồi dùng bộ đàm liên lạc với đồng bọn: "Jack, Johan, sao hai người không nói gì thế, nhận được tín hiệu thì hãy trả lời, nhận được tín hiệu thì hãy trả lời, over!"
Hắn không dùng AK mà lấy một khẩu súng ngắn, hắn cầm bộ đàm trong tay, từ động tác của hắn có lẽ hắn đang điều chỉnh tần số để liên lạc với A Khôn hoặc thuyền tuần tra khác, muốn làm hắn đi ra ngoài quả là một vấn đề khó.
Đây là lúc khảo sát sự ăn ý giữa các thành viên trong đội khi hợp tác với nhau.
Trong số vệ sĩ, ngoại trừ Hạ Bình An thì Tống Thời Vu là người lớn tuổi nhất, năm nay con của anh ta đã mười hai tuổi. Đồng thời, anh ta cũng là người cẩn thận, đáng tin và phối hợp ăn ý với Tô Lâm Lang nhất.
Anh ta ôm một cái đầu với mái tóc đỏ trong tay và trượt xuống cầu thang ngay sau Tô Lâm Lang. Sau đó, anh ta lướt nhanh qua người cô, ra hiệu cho Tô Lâm Lang lùi về phía sau rồi giơ cái đầu tóc đỏ lên, từ từ đến gần cửa sổ bên hông khoang điều khiển.
Nếu đối phương bất ngờ lao ra và nổ súng, anh ta sẽ bị bắn chết ngay tức khắc.
Tuy nhiên, thứ mà tên buôn ma túy trong khoang điều khiển nhìn thấy bên ngoài cửa sổ lại là đầu của tên đồng bọn vốn đang ở tầng ba.
Đó là một cái đầu với mái tóc đỏ tự nhiên, đôi mắt gã mở to, mồm há hốc, vẻ mặt ngạc nhiên.
Suýt chút nữa tên buôn ma túy trong khoang điều khiển đã gọi cho A Thang, nhưng khi nhìn thấy người tới là đồng bọn thì hắn lập tức bỏ bộ đàm xuống.
"Này, Johan." Hắn nói.
Hắn không biết đối phương đã chết, chỉ còn lại cái đầu, thế nên khi thấy cái đầu kia chậm rãi đến gần, hắn cầm súng ngắn, từ từ đi ra bên ngoài thăm dò. Vừa đi, hắn vừa nhỏ giọng hỏi bằng tiếng Anh: " Có chuyện gì thế Johan? Sao mày không nói gì hết vậy, mày sao thế?"
Hai tay hắn cầm súng, cẩn thận chĩa họng súng ra ngoài thăm dò, chuẩn bị lùi vào trong bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, khi cổ tay của hắn vừa lộ ra, Tống Thời Vu bất khó khom lưng, Tô Lâm Lang lập tức vung dao.
"Phịch" một tiếng, bàn tay cầm súng của tên buôn ma túy rơi xuống tấm thảm cao su dưới sàn.
Thấy tay mình biến mất, hắn hét ầm lên rồi xoay người, chuẩn bị chạy trốn.
Thế nhưng hắn vừa xoay người, đã nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng một mét chín đang chờ sẵn trong khoang điều khiển và giơ tay đấm thẳng vào hắn.
"Phế, phế trùng?" Tên buôn ma túy hô to.
Hắn nhận ra người này là Tiền Phi Long, đội trưởng đội Phi Hổ, kẻ vẫn luôn đeo bám bọn chúng không rời. Vì vậy, bọn chúng đã đặt biệt danh cho Tiền Phi Long là Tiền phế trùng.
Rốt cuộc hôm nay Tiền phế trùng không còn vô dụng nữa, anh ta nắm tóc tên buôn ma túy đấm liên tục làm máu tươi văng tung tóe!
Tên buôn ma túy trong khoang điều khiển là kẻ duy nhất trên chiếc tàu tuần tra này có thể giữ lại đầu của mình.
Nhưng nếu được lựa chọn, chắc hắn sẽ tình nguyện bị Tô Lâm Lang chém một dao, thống khoái mà chết chứ không muốn bị Tiền Phi Long đấm liên tục tới nát bét giống như bây giờ.