.
Chương 862:
Tô Lâm Lang trồi lên mặt nước và hét lên: "Anh họ."
Quay lại với Tiền Phi Long, lúc này bọn họ đang chạm mặt quân đội Nam Hải. Người vừa bị Tô Lâm Lang chặt đầu là một thành viên cũ bọn buôn ma túy, còn những người đang bắt Tô Lâm Lang là lính của quân đội Nam Hải.
Đúng như Hạ Phác Đình đã nói, bọn họ đang tự chiến đấu với phe mình.
Mắt thấy Tô Lâm Lang bị kéo vào trong nước, Tiền Phi Long cũng rút dao ngắn đeo bên hông ra rồi nhảy xuống, hễ bắt được một cái đầu người là anh ta sẽ chém ngay.
Nhóm người Johnny Trần cũng bơi tới, bọn họ lần lượt rút dao ra, một trận hỗn chiến dưới nước sắp diễn ra!
Tuy nhiên, đúng lúc này, một người đàn ông đẩy Tô Lâm Lang lên khỏi mặt nước và nói: "Em họ."
Bảy tám cái đèn pin đồng loạt chiếu thẳng vào mặt Tô Lâm Lang.
Tuy cô nắm chặt con dao nhưng cũng giơ tay tỏ ý đầu hàng.
Người đẩy cô lên hét to: "Mau dừng tay, tất cả hãy dừng tay, đây là em họ của đội trưởng Trình!"
Anh ấy la lên: "Mọi người đừng lộn xộn, đều là người một nhà!"
Trong nước toàn là đầu người, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, người ôm Tô Lâm Lang nói: "Em họ, tôi là Tề Tự, em quên rồi sao, lần em lái máy bay ném bom siêu thanh về Đại Lục, anh và đội trưởng Trình đã lái xe tới đón em."
Đối phương biết Tô Lâm Lang, nhưng cô lại không nhận ra anh ấy.
Nhưng cô chỉ cần biết tất cả bọn họ đều là lính của quân đội Nam Hải là được.
Tô Lâm Lang thoát khỏi vòng tay của Tề Tự, cô nói: "Mọi người chạm mặt thuyền tuần tra của bọn buôn ma túy, vì tránh gây ra tiếng động nên đã kéo tất cả bọn chúng xuống nước, đúng không?"
Sau đó, cô lại hỏi: "Tất cả đều..., không để lại tai họa ngầm chứ?"
Tề Tự lau mặt rồi trả lời: "Ha hả, em họ chuyên nghiệp quá! Trên thuyền tổng cộng có bốn tên buôn ma túy, ba tên kia đã bị bọn tôi kéo xuống nước giải quyết, tên này là ngoài ý muốn. Trái tim hắn nằm bên phải, bị đâm một dao nhưng không chết, lúc nãy suýt nữa đã tạo ra tiếng súng."
Lúc này, trên thuyền tuần tra đậu cách đó không xa xuất hiện bóng người, khoảng mười mấy người lần lượt đứng lên.
Tô Lâm Lang đã đoán đúng, nhóm lính đặc chủng Nam Hải này đến đây là để giải quyết chiếc thuyền kia.
Bọn họ giỏi bơi lội, người lại nhiều, cho nên họ áp dụng biện pháp âm thầm kéo bọn buôn ma túy xuống nước và dìm chết.
Tuy nhiên, bọn buôn ma túy cũng là cướp biển nên không dễ chết đuối như thế.
Vì vậy bọn họ mới màng theo dao ngắn để đâm vào tim chúng.
Kẻ vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn, bởi vì tìm hắn nằm khác chỗ với người bình thường.
Nhưng cũng may là bây giờ bọn họ đã thu hồi được toàn bộ tám khẩu AK bị lưu lạc bên ngoài.
Hiện giờ, mục tiêu của họ là sòng bạc trên du thuyền, đã đến lúc bắt A Khôn rồi.
Tô Lâm Lang nhìn đồng hồ, hiện tại là mười giờ tối theo giờ Bắc Kinh, tuy nhiên bọn họ phải chờ chỉ thị của cục phó Vương mới biết phải hành động thế nào.
Hiện tại, cô đã không còn là thượng tướng mà chỉ là một người lính nhỏ, mọi hành động đều phải tuân theo sự sắp xếp của cấp trên.
...
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hai chiếc thuyền tuần tra lần lượt xuất phát.
Có điều, lúc này Hạ Phác Đình và nhóm vệ sĩ của anh đi chung trên một chiếc thuyền tuần tra, còn Tô Lâm Lang và Tiền Phi Long thì đi chung với người của quân đội Nam Hải.
Tiền Phi Long và người của quân đội Nam Hải gặp nhau cũng giống như bộ đội đặc chủng Vương quốc Anh gặp bộ đội đặc chủng nước Hoa.
Bấy giờ, anh ta mặc áo thun của đội Phi Hổ và quần bơi, còn quần thì đã cởi ra từ lâu.
Nhóm lính Nam Hải cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bọn họ mặc áo thun màu xanh quân đội và quần bơi.
Tóm lại, mọi người lần đầu gặp nhau đều rất chân thật, đến mức gần như trần trụi.
Người tên Tề Tự là tiểu đội trưởng của nhóm bộ đội đặc chủng này, anh ấy quan sát Tiền Phi Long từ đầu đến chân rồi giơ ngón cái lên: "Tôi đã nghe về uy danh của sếp Tiền, Tiền Phi Long từ lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp, quả nhiên anh rất mạnh mẽ và đẹp trai!"
Kế tiếp, anh ấy nói với cấp dưới của mình: "Sếp Tiền từng tham gia lực lượng không quân hoàng gia Anh, chắc chắn kỹ thuật chuyên môn của anh ấy tốt hơn chúng ta, kỷ luật cũng nghiêm khắc hơn, sau này mọi người phải học hỏi anh ấy, hiểu không?"
Đám thanh niên nhìn chằm chằm Tiền Phi Long và cao giọng đáp: "Dạ!"
Trong thời bình trừ khi có chương trình hợp tác tập trận quốc tế, nếu không bộ đội của hai nước hiếm khi có cơ hội giao lưu với nhau.
Vả lại, khi chạm mặt nhau trong lúc tập trận thì họ là kẻ địch, phải đề phòng lẫn nhau.
Lúc này thì khác, một bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh như Tiền Phi Long lại trở thành bạn chiến đấu của nhóm lính Nam Hải.
Nếu Trình Siêu và Lý Tư lệnh có mặt ở đây chắc chắn bọn họ cũng cười toe toét, nôn nóng giao lưu với nhau.