Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 896 - Chương 896:

. Chương 896:
A Hà được nghe những lời sỉ nhục, hạ lưu nhiều nhất, cô ta rất ít khi được nghe người khác khen mình.

Thật ra trong lòng A Hà rất vui vẻ, nhưng từ khi mười tuổi, tám năm sống lang bạt, và sự lo lắng đề phòng khiến cô ta không biết thể hiện sự vui vẻ, thậm chí cô ta cũng không cười.

A Hà như chết lặng nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm bộ đội đặc chủng dùng súng phá huỷ căn cứ sản xuất khổng lồ kia, nhìn những tên đàn em thường xuyên mắng thô tục sau lưng cô ta, kêu gào nói phải cắt bộ phận riêng tư của cô ta, ném cô ta cho cá mập ăn bị nổ tung đầu.

A Hà tận mắt chứng kiến Tô Lâm Lang từ trên trời giáng xuống, sau khi giết chết A Thang, cô ta được tận mắt chứng kiến đế quốc thuốc phiện bị huỷ diệt!

Không nói đến A Hà, Tiền Phi Long đứng trên boong tàu xem, anh ta nhìn thấy cảnh đó, hận không thể mọc cánh bay qua đó, tự mình ra trận.

Tô Lâm Lang thì ung dung hơn, dù sao đêm qua cô đã gặm xong cục xương khó nuốt nhất rồi.

Giống như cục trưởng Diêm nói, hôm nay Tô Lâm Lang chính là khách, chỉ cần có thể đứng xem trận chiến là được rồi.

Nhưng không đúng, Tô Lâm Lang nhìn một lát, bỗng phát hiện một vấn đề, không thấy chồng cô đâu, vừa rồi anh không ở trong khoang tàu, cũng không ở trên boong tàu, không biết đã chạy đi đâu.

Những vệ sĩ khác đều canh giữ trên tàu khác, hôm nay anh được Tô Lâm Lang chăm sóc, mặc dù nơi này cách hiện trường cuộc chiến hai kilomet, bọn buôn ma tuý cũng không thể chạy đến được.

Nhưng cậu cả Hạ không phải người bình thường, giá trị con người anh lên đến mấy trăm triệu, hơn nữa đừng nhìn anh yếu ớt muốn chết, nhưng anh biết kiếm tiền, Tô Lâm Lang phải nhìn anh chằm chằm, không thể để anh bị bọn buôn ma tuý bắt, hoặc là bị trúng đạn.

Đám người ở trung tâm chỉ huy đều bận tối mày tối mặt, radio, điện thoại, bộ đàm, tất cả thiết bị đều đang kêu.

Tô Lâm Lang nhìn một vòng, bên trong không có Hạ Phác Đình.

Tô Lâm Lang đi tìm mấy căn phòng khác, vẫn không thấy người, cô nghĩ rằng anh lên boong tàu, đang chuẩn bị lên tầng thì nghe thấy Hạ Phác Đình gọi ở phía sau: "Em gái!"

Tô Lâm Lang quay đầu lại, cô chỉ thấy Hạ Phác Đình cầm hai chai nước cất đi đến.

Anh mở nắp một chai đưa cho cô, nói: "Rất khát đúng không, em uống nước đi."

Quả thật Tô Lâm Lang đã chết khát, một ngày một đêm, cô tiêu hao rất nhiều lượng, nước ở trên tàu là nước máy, hơn nữa két nước bị rỉ sắt, dẫn đến nước có mùi rỉ sắt, so sánh với nước máy thì nước cất vừa thanh vừa ngọt, giống như nước cam vậy.

Tô Lâm Lang uống nửa chai, cô tự nhiện cầm lấy chai còn lại đưa cho A Hà bên cạnh.

Tô Lâm Lang thấy Hạ Phác Đình liếm môi, hơn nữa thoạt nhìn môi rất khô, cô hỏi: "Anh tìm thấy nước mà vẫn chưa uống?"

Hạ Phác Đình thành thật nói: "Đây là nước chú Bình An đưa, anh đã uống rồi, em uống nhanh đi."

Từ trước đến nay Hạ Bình An đều rất cẩn thận, hôm qua tình huống gấp gáp như vậy, ông ấy cũng không quên mang nước cho cậu cả hạ.

Tô Lâm Lang nghĩ rằng chồng đã uống nước, cô giơ chai lên tu ừng ừng, chớp mắt cái chai đã thấy đáy.

A Hà uống còn dữ hơn cô, một phát uống hết một chai nước, bỏ chai xuống, cô ta còn ợ một tiếng.

Cậu cả Hạ nhìn vợ, rồi lại nhìn A Hà, máy móc liếm đôi môi khô ráo, anh đi lên boong tàu.

Tiền Phi Long vẫn đang giơ kính viễn vọng xem cuộc chiến, nhưng anh ta không gào thét như vừa rồi, ngược lại vẻ mặt chăm chú, còn có vài phần hưng phấn.

Anh ta và Hạ Phác Đình đều là khách, được cục trưởng Diêm mời đến xem cuộc chiến.

Hạ Phác Đình không hiểu đánh giặc, nhưng Tiền Phi Long hiểu.

Anh hỏi Tiền Phi Long: "Sếp Tiền, cũng đánh gần xong rồi, có phải chúng ta có thể trở về rồi không?"

Tiền Phi Long quay đầu nhìn Hạ Phác Đình, anh ta nói: "Phác Đình, sao cậu lại tiều tuỵ như vậy, cô Tô người ta có tinh thần tốt hơn cậu rất nhiều, cậu đây là cơ thể yếu ớt hay là không ngủ đủ?"

Hạ Phác Đình ghét nhất người khác nói cơ thể anh yếu ớt, từ trước đến nay anh là người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, cũng không thức đêm, hơn nữa giấc ngủ cũng rất tốt, dù sao phải nói rằng anh chưa từng chịu khổ, người như thế ngẫu nhiên phải chịu khổ, thì giống như cà dầm sương vậy.

Hơn nữa vừa rồi thật ra anh chưa uống nước, bởi vì Hạ Bình An mang theo hai chai, một chai Tô Lâm Lang uống, một chai A Hà uống.

Hạ Phác Đình nhịn cả đêm, còn một ngày một đêm chưa được uống nước, đương nhiên là tiều tuỵ, cũng bởi vì điều này nên anh mới sốt ruột muốn trở về.

Nhưng lúc này Tiền Phi Long còn nói: "Có chút phiền toái, tôi đoán tạm thời chúng ta không thể quay về được."

 


Bình Luận (0)
Comment