.
Chương 934:
Nhưng Mạch Gia Câu nắm giữ tất cả bằng chứng buôn lậu của thanh tra Lôi, thanh tra Lôi chắc chắn sẽ không dám động đến anh ta.
Nếu hấp tấp dẫn người đi bắt anh ta, Tiền Phi Long lo lắng người của mình sẽ nổi loạn ngay tại chỗ, cho anh ta một viên đạn.
Còn một cách khác chính là tìm ra số tiền tham ô của anh ta, bắt anh ta ngay tại chỗ, đưa anh ta đến Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng.
Đó cũng là cách tốt nhất, bởi vì chỉ có như vậy, Tiền Phi Long có thể tách Mạch Gia Câu khỏi các cảnh sát khác một cách hiệu quả, ngăn chặn các cảnh sát thông đồng với nhau đưa chứng cứ giả cho Mạch Gia Câu hoặc giúp anh ta tiêu hủy bằng chứng.
Vấn đề nan giải hiện tại của sếp Tiền chính là anh ta không tìm thấy số tiền tham ô của Mạch Gia Câu đã cất giấu.
Nếu không tìm được tiền, anh ta không thể huy động Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng giam giữ boss lớn đứng đầu đội Phi Hổ được.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tiền Phi Long gần một tháng qua vẫn chưa tiến hành truy bắt.
Anh ta nói với Tô Lâm Lang vấn đề nan giải và khó khăn của mình, hỏi Tô Lâm Lang: “Cô Tô, A Khôn có khoảng 4 tỷ bảng Anh, trong tay sếp Mạch cũng sẽ có rất nhiều tiền, cô nghĩ anh ta giấu tiền ở đâu?”
Cảng Thành lớn như vậy, làm sao Tô Lâm Lang có thể một sếp lớn sẽ sẽ giấu số tiền tham ô ở đâu chứ.
Cô nói: “Vụ án của A Khôn nhiều nhất là hai tháng nữa sẽ tuyên án, có lẽ sếp Mạch đang lên kế hoạch bỏ trốn, nếu không được thì anh cứ nhìn chằm chằm anh ta đi.”
Bởi vì những kẻ buôn ma túy bị bắt ở đại lục không phải người Anh thì là người Mỹ, hơn nữa vào ngày truy bắt đã giết hơn bốn mươi người để khiến cộng đồng quốc tế phải im lặng, vụ án A Khôn ở đại lục vẫn đang trong giai đoạn bảo mật, được xét xử bí mật.
Nhưng một khi đã công bố thì sẽ giống như trường hợp của Trương Hoa Cường, một là một hai là hai, dùng đủ loại bằng chứng mạnh mẽ khiến cộng đồng quốc tế á khẩu không nói nên lời.
Về mặt này, cảnh sát đại lục đặc biệt chuyên nghiệp.
Mạch Gia Câu trốn không thoát, anh ta chắc chắn sẽ bị A Khôn khai ra.
Đừng thấy bây giờ anh ta vẫn thong dong bình tĩnh trực ban, thật ra anh ta đã lên kế hoạch bỏ trốn.
Tiền Phi Long buông tay, nói: “Gần đây tôi xin nghỉ phép chỉ để theo dõi anh ta, nhưng tôi không thể cứ nghỉ làm mãi, muốn tìm một thuộc hạ để mắt đến anh ta cũng không được, người của đội Phi Hổ sẽ nhận ra anh ta trước khi nhận ra tôi.”
Tô Lâm Lang cười: “Tôi hiểu ý của sếp Tiền, anh muốn nhờ tôi tìm người để ý đến Mạch Gia Câu đúng không?”
Tiền Phi Long lùi lại hai bước, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng: “Cô Tô không hổ là vua của Cửu Long, ngoại trừ tìm được một người chồng hơi kém ra, cô không có khuyết điểm nào khác, mềm lòng nhân hậu, quả thật là nữ hoàng của chúng tôi ở Hương Giang!”
Tô Lâm Lang lấy điện thoại di động trong ví ra, liếc mắt nhìn Tiền Phi Long: “Đừng tâng bốc tôi như thế.”
Nếu không có ai trong lực lượng cảnh sát Hương Giang có thể tin cậy được, làm sao Tiền Phi Long có thể đối phó với Mạch Gia Câu?
Đáp án chính là mấy thằng nhóc choai choai lưu manh trên đường.
Đây cũng là lý do tại sao Tiền Phi Long phải tâng bốc Tô Lâm Lang.
Mấy thằng nhóc choai choai lưu manh nằm trong tay cô, chỉ nghe lời cô.
Chỉ cần Tô Lâm Lang gọi điện cho ông tư Viên, nhờ ông ta phái một nhóm người tới hỗ trợ Tiền Phi Long, sự tình sẽ dễ dàng giải quyết.
Sau khi giải thích xong, Tô Lâm Lang muốn nói chuyện Thượng tá George với sếp Tiền.
Kế hoạch của cô là như thế này, cô nói: “Tôi sẽ để công ty truyền hình Long Hổ sản xuất kịch bản cho "Hoàng đế cuối cùng", trong kịch bản sẽ mô tả một đại gia tộc vĩ đại của nước Anh, nhờ anh nói với Thượng tá George, để anh ta thiết lập mối quan hệ cạnh tranh với gia tộc Wales mà anh ta đã từng có ý định làm điều này từ trước. Đồ sứ của anh ta hiện đang được trưng bày ở Anh, hơn nữa nhà đấu giá Christie sẽ cho anh ta một khoản bảo hiểm kếch xù, mời anh ta đến Cảng Thành để triển lãm, anh ta chắc chắn sẽ đồng ý.”
Tiền Phi Long nhếch môi cười lạnh: “Đôi khi tôi không hiểu tại sao những quý tộc Anh đó cần gì phải quan tâm đến thanh danh khi đã kiếm được lợi và để ý người phương Đông nghĩ gì về bọn họ, đúng là cởi quần đánh rắm, làm mấy thừa thãi.”