Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 941 - Chương 941:

. Chương 941:
Trước mắt đơn vị làm việc của Hạ Phác Hồng là một xí nghiệp thuộc loại công nghiệp quân sự, cũng thuộc loại đơn vị mật, nhưng bởi vì không liên quan đến vũ khí hạt nhân, cấp bậc bảo mật cũng không cao, nhóm công nhân viên chức làm việc sáu ngày nghỉ một ngày, một năm còn có một tháng để về thăm người thân, có người nhà ở bên ngoài một năm được thăm người thân một tháng.

Nhà của Hạ Phác Hồng ở bên ngoài, cũng có người thân thăm hỏi, kỳ nghỉ của cậu ta lúc này chính là nghỉ về thăm người thân.

Cậu ta vẫn chưa biết mục đích thật sự của anh cả khi dẫn cậu ta tới đây nên không vui cho lắm, oán hận nói: "Anh cả, sao anh cứ muốn xin nghỉ phép giúp em thế, dạo gần đây em rất bận, không có thời gian nghỉ ngơi đâu."

Hạ Phác Đình hỏi lại: "Có lúc nào em không bận? Khi nào em mới có thời gian nghỉ ngơi?"

Hạ Phác Hồng không nói gì.

Hạ Bình An châm chước tiến lên khuyên nhủ: "Cậu ba à, con người cần kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, cậu cứ liều mạng như thế này, không chăm sóc cho cơ thể, tuổi còn trẻ đã bị thương đến gốc rễ, sau này muốn chữa trị cũng không dễ đâu."

Hạ Phác Hồng lại không quan tâm, nói: "Chú Bình An, cơ thể của cháu tốt lắm, thức trắng ba đêm cũng không có vấn đề gì đâu."

Hạ Bình An nói: "Nhưng bây giờ cậu mới hai mươi tư tuổi, vẫn còn là trai trẻ, đương nhiên có nhiều tinh lực, nhưng cậu không thể mãi mãi long tinh hổ mãnh như lúc hai mươi tư tuổi được, chờ qua vài năm nữa, cơ thể của cậu không thể tránh khỏi việc sẽ bị xuống dốc."

Hạ Phác Hồng còn trẻ, chưa trải qua sự suy sụp về cơ thể của người đàn ông trung niên nên cũng không hiểu được.

Cậu ta cũng không thích nghe người ta dạy đời, nói: "Chú Bình An, chú vẫn nên quan tâm đến anh cả của cháu một chút đi, chú nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh ấy kìa."

Hạ Bình An nhìn Hạ Phác Đình, quả nhiên đang trong dáng vẻ ủ rũ, vội vàng hỏi: "Cậu cả, cơ thể của cậu cũng không thoải mái à?"

Hạ Phác nói như lẽ đương nhiên: "Cháu không sao, cháu rất khỏe."

Thật ra nghi ngờ mang thai chẳng qua là vì anh vừa mới đeo bùa cầu con, nhưng dường như ngày nào cũng suy nghĩ miên man.

Anh cũng từng nghĩ tới, nếu khoa học kỹ thuật thật sự có thể phát triển đến trình độ như Tô Lâm Lang nói, nam giới cũng có thể sinh con, anh không ngần ngại đi thử một lần, sinh một đứa bé.

Bởi vì từ nhỏ đã bị tư tưởng của Hạ Trí Hoàn và Hạ Chương hun đúc, anh cũng cần có một người thừa kế, sau đó đồi dưỡng chúng nó giống như cha và ông nội, kiên nhẫn dạy dỗ, bồi dưỡng nó trở thành người nối nghiệp của mình, để việc buôn bán đất đai của nhà họ Hạ có thể tiếp tục mở rộng, trường thịnh không suy, đây cũng là suy nghĩ phổ biến của nhóm người giàu,

Nhưng sự thật rằng anh là một người đàn ông, không có điều kiện bẩm sinh để mang thai, cho nên anh không thể mang thai.

Anh và Hạ Phác Hồng là hai loại tính cách hoàn toàn tương phản.

Hạ Phác Hồng không yêu quý cơ thể, chỉ nhớ thương đến nghề nghiệp của cậu ta, không quan tâm đến người đời.

Hạ Phác Đình nhát gan, sợ chết và tiếc mạng, điều đáng sợ nhất chính là anh kiếm được gia tàn bạc triệu lại chết sớm, không thể hưởng thụ được.

Đúng lúc anh vừa ngất vừa buồn nôn, cảm thấy không thoải mái, Hạ Phác Hồng cũng gầy đi rất nhiều, Hạ Phác Đình đã nói với Hạ Bình An: "Chú Bình An, chú hẹn trước bác sĩ Hoàng một chút đi, ngày mai sau khi chúng ta đến Cảng Thành mời bác sĩ Hoàng đến nhà một chuyến, kiểm tra cơ thể cho Phác Hồng một lượt, thuận tiện bắt mạch cho tôi một chút."

Hạ Bình An lấy điện thoại di động ra, nói: "Tôi đi gọi điện thoại ngay đây."

Ông ấy thấy Hạ Phác Đình nhíu chặt mày, cho rằng anh chán ghét mùi dầu máy, lại lấy chai nước ra xịt thêm hai lần.

Nhưng kỳ lạ thay, vốn dĩ Hạ Phác Đình ghét nhất là mùi dầu máy nhưng cũng không bài xích mùi nước hoa.

Có thể là do anh vừa mới thoải mái hơn một chút, ngửi thấy mùi nước hoa lại ghê tởm buồn nôn, anh cực kỳ chán ghét mùi hương của nước hoa.

Chuyện này rất không ổn, anh sợ bản thân mắc bệnh nặng gì đó, ngày mai nhất định phải đi gặp bác sĩ!

Chuyện kể rằng, ra khỏi thang máy, trong lòng anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ là vợ của anh đang mang thai ư!

Nhưng khi nghĩ kỹ hơn anh lại cảm thấy khả năng này không lớn, bởi vì tuần trước anh còn vừa quay về Cảng Thành một chuyến, vợ anh thần thái sáng láng, vẻ mặt rạng rỡ, buổi tối giằng co hai lần còn thấy không đủ, buổi sáng lại muốn thêm một lần nữa, dáng vẻ hoàn toàn không giống như là mang thai.

Vỗ nhẹ lên cái bùa cầu con ở trước ngực, Hạ Phác Đình đoán có lẽ thật sự phải đợi thêm mười năm nữa anh mới có con đi.

Vậy anh càng phải chăm sóc tốt cho cơ thể hơn.

Dù sao, chờ đến khi anh lớn tuổi, vừa phải chăm con vừa phải làm việc, cơ thể sẽ không chịu nổi.

...

 


Bình Luận (0)
Comment