.
Chương 947:
Mã Minh cũng cùng một phe với họ, nhưng vì tương đối trọng nghĩa khí nên đã bị họ xem như kẻ ngu mà dắt mũi, hãm hại, cuối cùng là giết chết. Còn với những người không chịu gia nhập, không thông đồng làm bậy với họ, tóm lại là không chịu cùng một giuộc với họ như Tiền Phi Long, nếu không tìm cách đánh trả, sớm muộn gì cũng sẽ bị họ đùa tới chết như Mã Minh thôi.
Có điều Tiền Phi Long cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, thứ anh ta thờ phụng là luật rừng, là lối suy nghĩ của một tướng cướp. Không bao giờ có chuyện anh ta chịu nằm yên chịu trận. Vì vậy, thái độ của anh ta với đám Lê Hiến, Mã Lộ Tây chỉ có một, đó là giết chết không tha.
***
Tạm thời không bàn đến anh ta nữa.
Lúc này, Tô Lâm Lang đã đuổi kịp Hạ Trí Hoàn, đỡ lấy ông cụ, lại nghe ông cụ hỏi: "Nghe bảo hôm qua mẹ cháu mơ thấy cháu rơi từ trên trời xuống hả?"
Băng Nhạn vội vàng sửa đúng lại cho ông nội: "Ông à, không phải mẹ mơ thấy chị dâu rơi từ trên trời xuống, mà là chị ấy túm được một con phượng hoàng khổng lồ, bị nó kéo bay lên trời, sau đó mới rơi xuống."
Tô Lâm Lang bảo: "Hôm qua mẹ tính ngồi máy bay nhưng lại sợ, không dám thử, chắc là ban ngày nghĩ nhiều, đến tối nằm mơ thấy mà thôi."
Có điều ông cụ khá là mê tín, chỉ cần có người nằm mơ là ông cụ lại say mê suy nghĩ tìm cách giải mộng. Thế nên vừa nghe cô nói vậy, Hạ Trí Hoàn lập tức phủi tay, đáp: "Ông cảm thấy không phải vậy, phượng hoàng là chim thần, người thường chẳng có cơ hội mơ thấy nó đâu, mà một khi đã mơ về nó tức là điềm lành, là may mắn tới đấy."
Dứt lời, ông cụ quay đầu nhìn quản gia Lưu đi theo phía sau, ra lệnh: "Lão Lưu, ông mau đi lấy mấy quyển "Chu Công mộng đàm", tra cứu thử mơ thấy phượng hoàng có ngụ ý gì, tôi muốn biết trong sách nói thế nào về việc này."
Quản gia Lưu ứng tiếng đồng ý, sau đó quay ngược vào nhà.
Đúng lúc này, chiếc Maybach của Hạ Phác Đình chầm chậm lướt qua cổng.
Tô Lâm Lang ngó Băng Nhạn, nhỏ giọng hỏi: "Em nói hả?"
Chuyện hôm nay Hạ Phác Hồng sẽ trở về, Tô Lâm Lang chỉ nói cho mình Băng Nhạn biết, hiện tại, cô nghi nhóc con này không biết giữ miệng, vô tình nói tin này cho ông cụ biết, thế nên mới có chuyện sáng sớm ông cụ đã thức dậy, chạy ra cửa chờ cháu trai về thăm nhà.
Nhưng Băng Nhạn lại vội vàng giơ tay làm động tác kéo khóa miệng, đặng giải thích: "Không phải đâu, là anh cả gọi điện báo cho ông nội đó." Nói đoạn, cô bé hạ giọng: "Em không có nói cho bất cứ ai biết chuyện hai ta cùng ra ngoài với nhau hết."
Bấy giờ, Maybach đã tiến vào trong sân, Hạ Phác Đình thấy ông cụ đứng chờ sẵn thì nhanh chân bước xuống xe.
Mà Tô Lâm Lang lúc này bỗng nghĩ tới những gì đã xảy ra hôm qua khi đến tòa cao ốc Trùng Khánh, đồng thời cũng nhớ ra mình vẫn chưa cúp điện thoại của Tiền Phi Long, bèn lấy điện thoại ra, tính ngắt cuộc gọi với anh ta. Nhưng đúng lúc này, từ điện thoại truyền tới một tiếng "đoàng", nghe như tiếng pháo nổ.
Kinh nghiệm của Tô Lâm Lang nói rằng, đó chắc chắn là tiếng súng. Khoảnh khắc cô cầm điện thoại lên, lại một tiếng "đoàng" vọng tới, kế tiếp, từ đầu dây bên kia vang lên vô số tiếng kêu gào thảm thiết, chói tai.
Tô Lâm Lang không nói gì, chỉ kề điện thoại lên tai, im lặng lắng nghe.
Ở phía bên kia, Tiền Phi Long vẫn giữ nguyên tư thế một tay cầm điện thoại, tay kia đút túi.
Nhưng cách đó không xa, Lê Hiến mới nãy còn rôm rả bàn chuyện làm ăn với người ta giờ đã ngã gục xuống hành lang, đầu ông ta có hơi mềm, lõm vào một khúc, bên cạnh là vị luật sư danh tiếng lẫy lừng Mã Lộ Tây đã từng bào chữa cho Trương Hoa Cường mấy lần. Bấy giờ, trên ngực cô ta, ngay chỗ trái tim, lộ rõ vết đạn bắn, cả người cứng đờ, nằm ngay kế bên Lê Hiến, và ở một nơi cách chỗ hai người họ khoảng năm mươi mét, đám đông nháo nhào tản ra hai bên, để lộ một con đường, và cuối con đường là một mảnh xương trắng muốt.
Đó là xương sọ của kẻ đang hấp hối sắp chết - Lê Hiến.
Mới ban nãy, ông ta bị một khẩu AK chẳng biết từ đâu chui ra bắn ngay đầu, tiếc thay ông ta không được tốt số như Hạ Phác Đình, anh chỉ trúng một mảnh vỏ đạn nên vẫn còn khả năng sống, còn ông ta thì dính nguyên một viên đạn, xương sọ cũng vì thế mà gãy lìa, bay ra ngoài, đầu lõm xuống, người thì đi đời nhà ma.
Đương nhiên vụ này không phải do Tiền Phi Long chủ mưu, anh ta chỉ là một người qua đường đứng xem trò hay mà thôi. Sau khi vở kịch kết thúc, anh ta lập tức cúp máy, xoay người rời khỏi hiện trường.
Lê Hiến chỉ là một kẻ xấu xa giúp nước Anh, giúp tay buôn ma túy làm việc mà thôi, không đáng để Tiền Phi Long lãng phí quá nhiều thời gian.
Kế tiếp, anh ra sẽ bắt tay giải quyết tên nội gián Mạch Gia Câu kia.