Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 977 - Chương 977:

. Chương 977:
Tuổi nghỉ hưu hợp pháp của đội Phi Hổ là 55 tuổi, năm nay Mạch Gia Câu vừa đúng 55 tuổi.

Ông nội của ông ta là người Mã Lai, bà nội là người Ấn Độ, hơn nữa ông ta dầm mưa dãi nắng quanh năm nên làn da rất đen.

Ông ta tiến lên ôm Hạ Phác Đình: “Tôi đã kiểm tra cảng và du thuyền của cậu, không nhìn thấy bom hẹn giờ, cũng không phát hiện nhân viên nào khả nghi. Nhưng tôi thật lòng khuyên cậu nên về nhà, vốn dĩ thân phận của cậu là bia ngắm sống, bây giờ lại có tin tức ám sát, đi dự đám cưới công khai như vậy quá nguy hiểm.”

Hạ Phác Đình mỉm cười: “Đình Hiên là anh em tốt của tôi, tôi không thể không tham dự chuyện lớn trong cuộc đời cậu ấy.”

Anh nói tiếp: “Xin lỗi chú Mạch, bởi vì tôi mà chú đến tuổi nghỉ hưu vẫn không thể nghỉ ngơi.”

Một thành viên che mặt trong đội Phi Hổ tiến lên: “Vốn dĩ chú Mạch của chúng tôi đã nghỉ hưu, chúng tôi đã chuẩn bị một bất ngờ cho việc nghỉ hưu của chú ấy, một bữa tiệc chia tay hoành tráng, nhưng bởi vì ông chủ Hạ anh, bữa tiệc chia tay chỉ có thể bị hủy bỏ.”

Mạch Gia Câu liếc cấp dưới: “Cậu nói bậy gì đó?”

Sau đó nói: “Phác Đình là người đóng thuế nhiều nhất cho chính phủ Cảng Thành chúng ta, còn cung cấp sân bắn miễn phí cho chúng ta sử dụng, cậu ấy là ân nhân của đội Phi Hổ, bảo vệ cậu ấy là trách nhiệm của đội Phi Hổ và cả tôi.”

Cấp dưới cúi đầu: “Xin lỗi sếp Mạch, xin lỗi ngài Hạ.”

Mạch Gia Câu suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi Tô Lâm Lang: “Cô Tô cảm thấy thế nào? Cơ thể đã khỏe hơn chưa? Loại du thuyền này chạy rất nhanh và xóc nảy, sẽ khiến cho cô thấy khó chịu.”

Tô Lâm Lang cau mày, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không hiểu ý của sếp Mạch, là ai nói với ông tôi không khỏe? Chẳng lẽ là người giúp việc nào đó trong nhà tôi, chị Hoa, Jenny hay Lily?”

Mạch Gia Câu liên tục xua tay: “Chỉ là sáng sớm hôm nay tôi thấy chú đến công ty nên đoán mà thôi. Nhưng cô Tô cũng nên tự chăm sóc bản thân, dù sao Phác Đình đã ba mươi tuổi rồi, nhà họ Hạ không thể trì hoãn, nên có một người trẻ thừa kế.”

Thật ra ông ta không cần mua chuộc người giúp việc, đội Phi Hổ có đường tàu tuần tra riêng trên đỉnh núi, đó là tai mắt của ông ta, gần đây Tô Lâm Lang đến bệnh viện mấy lần, Hạ Trí Hoàn năm nay 84 tuổi phải xuống núi họp hội đồng quản trị, Mạch Gia Câu có thể đoán được chỉ có một nguyên nhân, đó là Tô Lâm Lang đang mang thai.

Ông ta không dám chạm vào cô, cũng không thể di chuyển cô.

Nhưng cô là nữ vương không ngai của Cảng Thành, nếu đến tham dự hôn lễ thì sẽ có biến động lớn.

Mà khi mang thai sẽ khiến phụ nữ gặp bất lợi, việc này đối với Mạch Gia Câu có lợi, cho nên ông ta mới cố tình nhắc đến người thừa kế.

Nhắc tới người thừa kế trẻ, đột nhiên Hạ Phác Đình lấy tay che miệng và nôn mửa.

Tô Lâm Lang mỉm cười hỏi Mạch Gia Câu: “Nghe nói sếp Mạch có ba người con trai, hai người ở Mỹ, một người ở nước Anh đúng không?”

Nói đến mấy đứa con trai, Mạch Gia Câu không giấu được niềm tự hào.

Mạch Gia Câu: “Mấy thằng nhóc nhà tôi rất giỏi, nhưng tôi quá vô dụng, cả đời vì dân nên chưa tích góp được xu nào cho bọn chúng.”

Ngụ ý là ông ta muốn mạo hiểm kinh doanh và tích góp chút tài sản, mấy đứa con trai sẽ không kém hơn Hạ Phác Đình.

Đây chỉ là để người ngoài xem vui thôi.

Có rất nhiều người làm kinh doanh ở Cảng Thành, nhưng có bao nhiêu người có thể kiếm được nhiều tiền?

Tô Lâm Lang đánh giá người cảnh sát trưởng đang đứng thứ 2 ở Cảng Thành, cố ý nói theo suy nghĩ của ông ta: “Nếu sếp Mạch kinh doanh, có lẽ thành tích sẽ không kém hơn bố chồng tôi hay bác trai Quý Đức, việc ông làm cảnh sát đúng là có tài mà không phát huy được.”

Mạch Gia Câu mỉm cười: “Làm cảnh sát là khó nhất và vất vả nhất, nhưng người dân cần được bảo vệ, tôi không thể từ chối nhiệm vụ của mình.”

Tô Lâm Lang duỗi tay: “Nhân viên của tôi ở Tiêm Sa Chủy đều nói ông là cảnh sát trưởng giỏi nhất Cảng Thành, mọi người rất tiếc khi ông phải về hưu, chờ ông về hưu, tôi sẽ kêu gọi các nhân viên tổ chức một cuộc diễu hành đoàn kết cho ông?”

Mạch Gia Câu bắt tay cô: “Kẻ hàn nông cạn, không xứng với lòng tốt của cô Tô.”

Lắc lắc tay cô: “Lẽ ra tôi phải đến cảm ơn cô Tô, có rất nhiều khách đại lục giống như cô, chính cô là người đã làm cho Cửu Long và toàn bộ Cảnh Thành trở nên thịnh vượng.”

Tô Lâm Lang: “Chúng tôi phải đến Macao, ngày mốt gặp nhau ở bữa tiệc nhé?”

Mạch Gia Câu đáp: “Hẹn gặp lại tại bữa tiệc.”

Cứ như vậy, ông ta muốn ngăn cản nhưng lại không ngăn cản, Tô Lâm Lang và Hạ Phác Đình vẫn đến Macao.

Chờ hai vợ chồng bọn họ lên du thuyền, du thuyền lập tức khởi động và di chuyển.

 


Bình Luận (0)
Comment