.
Chương 98:
Các loại thiết bị điện tử trong phòng chăm sóc đặc biệt phát ra tiếng ong ong, mọi người đều im lặng nhưng đều nhìn chằm chằm vào Hạ Phác Đình.
Hạ Trí Hoàn vô cùng căng thẳng, cầm tấm chi phiếu xoa đi xoa lại.
Tuy hiện tại nói việc đáng làm thì phải làm, ông ấy là người giàu nhất, nhưng nhà họ Hạ cũng không thể gọi là gia tộc giàu có, bởi vì gia tộc có tiền thật sự là một gia tộc rất lớn, trong nhà nhất định phải có người có thể làm kinh doanh, có người có năng lực làm quan, muốn văn có văn, muốn võ có võ, phải trải qua mấy thế hệ tích lũy, như ông ấy, chẳng qua chỉ là nhà giàu mới nổi, chân lấm tay bùn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hạ Phác Đình, tốt nghiệp Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị Luân Đôn với bằng thạc sĩ tài chính, bởi vì từ nhỏ anh đã theo Hạ Chương du lịch vòng quanh thế giới trên những con tàu, kiến
thức rộng lớn, là một người thông minh, có một quan điểm độc đáo về phát triển kinh tế toàn cầu, kể từ khi tham gia hội đồng quản trị, anh đã thực hiện một số quyết định trực tiếp khiến cổ phiếu của Hạ Thị tăng gấp đôi.
Anh là niềm hy vọng của Hạ Trí Hoàn, cũng là niềm hy vọng cho sự phát triển lâu dài của Hạ Thị.
Nếu anh thực sự bị mù, khi tương lai của toàn bộ chính quyền Cảng Thành đang bấp bênh, Hạ Thị sẽ đi về đâu?
Cố tình nghĩ cái gì sẽ có cái đó, Hạ Phác Đình chậm rãi lắc đầu, giọng nói hòa hoãn: "Không."
Thấy lưng ông cụ nháy mắt còng xuống, bắt đầu ho dữ dội, bác sĩ Hoàng vỗ nhẹ vào lưng ông ấy, nói: “Mới phẫu thuật được ba ngày, sau khi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, chúng ta từ từ điều trị."
“Không vội, sẽ tốt thôi.” Hạ Trí Hoàn thì thào nói.
Nhưng trong thâm tâm ông ấy cảm thấy, bị mù do tổn thương não, về sau sợ cũng khó hồi phục.
“Sắp đến giờ rồi, chúng tôi...” Bác sĩ Hoàng mở miệng, nhưng bị Hạ Phác Đình cắt ngang: “Tôi muốn ra ngoài.”
"Không được, hộp sọ của ngài còn chưa lành, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xuất huyết não, phải theo dõi một tuần." Viện trưởng nói.
"Chỉ cần chịu đựng thêm vài ngày nữa thôi, qua đại nạn bắt cóc vẫn còn sống, chẳng lẽ mấy ngày nay cậu còn không thể chịu đựng được?" Bác sĩ Hoàng cũng nói.
Nói đến đây, Hạ Phác Đình thở dốc một hơi, lại dùng giọng nói nhẹ nhàng gọi: “Em gái.”
Khi lần đầu tiên gặp Hạ Phác Đình ở Trung Quốc, anh đã gọi Tô Lâm Lang như vậy, anh gọi rất êm tai.
Người đàn ông trông có vẻ mệt mỏi, đương nhiên, cha anh bị người ta bắn loạn xạ thành tổ ong vò vẽ ngay trước mặt, chắc chắn anh rất oán hận, sốt ruột, muốn ra ngoài chính tay đâm chết kẻ thù của mình.
Mọi người nhìn Tô Lâm Lang, ra hiệu cho cô nhanh chóng trả lời. Cô lập tức nói: "Anh Phác Đình, em ở đây."
Hạ Phác Đình nhìn sang phía cô, nói: "Nhờ em bảo Thiên Tỉ mang tờ báo mà anh đã đặt đến đây, đọc cho anh nghe."
Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, quy định thời gian thăm hỏi là nửa giờ, bác sĩ Hoàng nói: “Tôi kêu y tá đọc cho cậu nghe nhé?”
Hạ Phác Đình kiên quyết từ chối: “Không, tôi muốn em gái đọc.”
Viện trưởng còn muốn nói chuyện, anh lập tức nói: "Quy tắc là do người đặt ra, có thể thay đổi."
A, Tô Lâm Lang mới ý thức được, người này khi nói chuyện với người khác, không hề ôn hòa như nói chuyện với cô, dù sao là con nhà giàu, mở miệng ra chính là giọng điệu tư bản.
…
Cùng lúc đó, đồn cảnh sát quận Tây.
Diệp Khánh Vinh, đã ngồi xổm được vài ngày ở đồn cảnh sát, ăn cơm canh đạm bạc, gầy đi một vòng.
Mặc dù ngay từ đầu khi mới vào đồn cảnh sát, hắn nói hắn phải khai ra Trương Hoa Cường, mong được khoan hồng.
Chỉ khi khai ra Trương Hoa Cường, hắn cũng sẽ bị kết án vì là thủ lĩnh thứ hai, cho nên khi vào đồn cảnh sát, hắn lập tức lật lọng.
Lúc này, khi hắn đã quá ngán với những món ăn đạm bạc trong đồn cảnh sát, thì luật sư đến, nói Trương Hoa Cường muốn nộp tiền bảo lãnh hắn.
Tất nhiên, Trương Hoa Cường cũng có điều kiện, trước tiên hắn lên kế hoạch giết Tô Lâm Lang với sự giúp đỡ của Diệp Khánh Vinh, sau đó lại đồng lõa thực hiện kế hoạch bắt cóc.
Diệp Khánh Vinh cảm thấy bắt cóc thì dễ nhưng giết Tô Lâm Lang thì khó, nhưng hắn vẫn đồng ý. Dù sao là kẻ bắt cóc tống tiền, tín ngưỡng sống của hắn là bắt cóc vơ vét tài sản, làm giàu chỉ sau một đêm, sau đó tiêu tiền như nước, tiêu tiền hưởng thụ.
Lúc này, trung sĩ đồn cảnh sát quận Tây tuy bất lực nhưng phải tự mình đến thả người.
Diệp Khánh Vinh cà lơ phất phơ nói: "Trung sĩ, gần đây anh gầy đi rất nhiều, có phải hôm nay tôi rời đi, nên anh không vui hả?"
Bọn bắt cóc tống tiền càn rỡ, công dân oán than ngập trời. Vụ đánh bom đã giết chết một công dân vô tội, một bé gái vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, bên ngoài đồn cảnh sát ngày nào cũng có những bà già ném trứng thối, bảo tâm trạng của trung sĩ làm sao mà tốt được chứ?