Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ninh Yên, với tư cách là người đại diện của tập đoàn Cần Phong, làm sao cô có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong hoàn cảnh như vậy?
Nếu cô vào đại học, tập đoàn Cần Phong sẽ như thế nào?
“Nếu tham gia, tôi sẽ nộp đơn vào một trường đại học ở tỉnh này.” Ninh Yên lần đầu tiên bày tỏ thái độ rõ ràng, “Tôi sẽ không rời khỏi tập đoàn Cần Phong, đến lúc đó sẽ đăng ký học bán thời gian.”
Để phát triển tương lai, phải có bằng cấp, nếu yêu thích ngành khác và có thời gian thì có thể học thêm ngành thứ 2 hoặc cao học.
Cô đã nghĩ kỹ việc này rồi, sẽ học lại nghề cũ, chọn đại học Nông Nghiệp, một là không chiếm quá nhiều thời gian của cô, hai là cô có thể hợp lý hóa việc lấy ra một số thứ tới từ tương lai, thúc đẩy quá trình nông nghiệp, đồng thời đóng góp cho sự phát triển nông nghiệp thời đại này.
Sau khi trở về nhà, các em cô nhận được tin tức đã xúm lại: "Chị cả, chị không muốn thi vào Đại học Thủ đô sao? Chúng em làm gì bây giờ đây?"
Ninh Yên luôn dạy bọn họ rằng hoặc là không làm, hoặc là một khi đã làm phải làm tốt nhất.
Việc học tập cũng vậy, muốn học thì nên vào trường đại học tốt nhất.
Trường đại học tốt nhất cả nước nằm ở thủ đô! Và mấy năm nay cô vẫn thúc giục bọn họ học tập, chưa bao giờ dừng lại.
Cô cũng tin rằng với năng lực của bọn họ, nhất định đạt điểm cao và thành công đỗ vào trường đại học mà mình lựa chọn.
Ninh Yên thật sâu nhìn bọn họ: "Các em đi đi, chị không đi..."
Trước đây chưa bao giờ nói điều này, chính là cô biết sẽ như thế này.
Ninh Miêu bĩu môi: "Vậy em cũng không đi."
Cô bé không muốn rời xa nhà và chị cả của mình.
Ninh Yên nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô bé, ánh mắt bình tĩnh như nước.
"Nghe chị nói hết đã, chị và các em không giống nhau, sau lưng chị là toàn bộ tập đoàn Cần Phong, có hàng ngàn người dựa vào chị để kiếm ăn. Chị không thể tùy hứng nói chạy liền chạy, hơn nữa chị đã kết hôn. Chồng chị còn đang ở đây."
Cô không phải là người có tinh thần hy sinh, trái lại rất tham lam, cái gì cũng muốn.
Cô muốn sự nghiệp, học tập và gia đình!
"Các em vẫn còn trẻ và có vô số cơ hội. Học tập tại trường đại học tốt nhất là để có nhiều lựa chọn hơn trong tương lai."
Tin tức khôi phục kỳ thi đại học vừa ra, nhóm thanh niên tri thức chạy nhanh đi thông báo, vui mừng mà khóc, lòng người dao động.
Nhưng ảnh hưởng đối với tập đoàn Cần Phong không lớn, nhân viên có ý thi đại học phát hiện, bảo điển "Bộ sách toán lý hóa" để thi đại học mà người người tranh đoạt đã trở thành tài liệu giảng dạy các môn văn hóa từ lâu, chỉ cần nghiêm túc học tập đều thành thạo.
Một năm trước bổ sung thêm hai môn tiếng Anh và chính trị vào chương trình học, còn đặt một tờ báo cho mọi người đọc, quan tâm chút đến tình hình chính trị đương thời.
Ninh Yên dùng phương thức nhỏ bé mà không tiếng động, sắp xếp xong xuôi tất cả.
Cho nên, tâm trạng của bọn họ rất tốt, vẫn là ban ngày đi làm, buổi tối đi học, đột kích huấn luyện một chút.
Gần đến ngày thi, còn tham gia thi thử, theo mỗi môn thi đại học, mấy giáo viên tự mình chấm bài thi, rất nhanh đã có thành tích.
Thi tốt thì không ngừng cố gắng, thi xong thì tiếp tục cố gắng.
Bầu không khí học tập khá tốt.
Ninh Yên cũng tham gia thi thử, tuy thời gian học tập của cô không nhiều lắm, nhưng thành tích các môn đều có thể đạt mức xuất sắc, xếp hạng thứ năm.
Đứng hạng nhất là Lâm Vũ Mặc, các môn đều đạt tối đa.
Lúc ăn tối, mọi người tranh nhau gắp thức ăn cho Ninh Yên: "Chị cả, chị rất lợi hại, bình thường công việc bận rộn đến vậy, nhưng vẫn thi được thành tích tốt đến thế, không hổ là tấm gương của bọn em."
"Chị cả, những người chăm chỉ hơn chị, thi còn không bằng chị."
"Đúng vậy, mấy người bọn em học thời gian dài mới thi tốt hơn thế một chút, chị thông minh hơn bọn em nhiều..."
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, cô đang ghen tị với người có thành tích tốt hở?
Tinh lực dùng ở chỗ nào, thì chỗ đó có kết quả, cô phải tự mình hiểu lấy.