Lý Ngân Đệ nhẹ nhàng thở dài, đáng thương mà nói: "Chị lớn cũng như mẹ..."
Ninh Anh Kiệt không đồng ý nhìn cô: "Em thì cha mẹ cái gì? Chỉ khi nào cha mẹ mất thì chị cả mới đảm nhận vai trò làm mẹ? Cha em chết rồi à? Mẹ em chết rồi sao?"
Lý Ngân Đệ:...
Một người có nhiều tâm tư, một người thì thẳng nam sắt thép, sóng não hoàn toàn không ở cùng một kênh.
Ninh Yên nhịn không được bật cười, trẻ con thiểu năng thì không âu lo: "Phụt."
Lý Ngân Đệ có hơi xấu hổ buồn bực: "Cười cái gì?"
Giọng nói của cô có chút sắc bén, khiến đứa nhỏ sợ đến muốn khóc. Trương Thục Phương lập tức khó chịu, ôm lấy đứa bé.
Ninh Yên lấy ra một viên kẹo trái cây an ủi đứa nhỏ, đứa nhỏ vừa nếm được vị ngọt, nước mắt liền ngừng rơi.
Cô sờ sờ cái đầu nhỏ của đứa bé, thuận miệng nói: “Không có học thật đáng sợ.”
Lý Ngân Đệ cảm thấy trong lòng chua lòm, có học thức thì ghê lắm sao: "Cô chê tôi không có học thức, tôi cũng muốn đi học, nhưng gia đình không có điều kiện, gia cảnh quá khổ..."
Cô ta rất thích kể khổ, muốn chiếm được sự đồng cảm của mọi người.
Nhưng Ninh Yên lại không muốn nghe người khác kể khổ chút nào, thời buổi này ai mà không khổ?
Cô đang nhảy múa trên lưỡi dao, dốc hết sức lực, cẩn thận bước từng bước một, làm sao có sức để mà quan tâm chuyện nhà người khác.
Cô lấy ra một bức vẽ: "Chú Đại, cháu cần một cái bàn làm việc với một cái tủ đựng đồ có khóa. Cháu sẽ trả tiền."
Tiền sửa nhà sẽ do đại đội chi ra, nhưng đồ đạc có hơi đắt nên cô đành phải trả tiền...
Ninh Xuân Hoa nhìn thoáng qua bản vẽ thì thấy đó là đồ gia dụng, hình dáng có vẻ hơi lạ nhưng nhìn cũng đẹp lạ.
Hắn ra lệnh: "Lão đại, đi nói với chú Tưởng một tiếng, làm theo cái này với mau mau một chút, gỗ thì lên núi chặt một cái cây lớn. "
Chú Tưởng là một thợ mộc già trong thôn, mấy đứa con trai trong nhà cũng đi theo ông ấy học làm thợ mộc, có đồ đạc gì cần làm thì cũng đến nhà bọn họ.
"Được."
Ninh Yên suy nghĩ: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, năm ngày nữa công trình có thể khởi công. Trong thôn có thợ điện không?"
Vừa nói ra lời, cô liền che mặt thở dài, thật ngớ ngẩn, trong thôn cũng chưa có ai thấy qua đèn điện.
“Xin lỗi, cháu nhầm, chú xin công xã giúp đỡ, cho cháu mượn một thợ điện."
Tim Ninh Xuân Hoa bùm bùm đập loạn, hưng phấn nói: "Năm ngày? Cháu có chắc không?"
"Có." "Ninh Yên đã đánh máy kiệt kê các linh kiện ra, bước tiếp theo là vẽ bản vẽ lắp đặt, mỗi một bước đều phải tính toán và cân nhắc nhiều lần để đảm bảo không có sai sót gì.
Ninh Xuân Hoa mừng như điên nhưng vẫn có thể nhịn được: "Được rồi, bác hiểu rồi."
Ninh Anh Liên rót cho Ninh Yên một cốc nước, Ninh Yên nói một tiếng cảm ơn: "Bác cả, cháu muốn chị họ chuyển đến ở với cháu."
Ninh Xuân Hoa nhìn hai cô gái mỏng manh yếu đuối, trong lòng có chút xấu hổ: "Hai cô gái các cháu ở thì không an toàn."
Ninh Yên thừa dịp nói: "Lại gọi thêm chị Phương, cháu cần giúp đỡ."
Ninh Xuân Hoa khẽ gật đầu, cô có tầm nhìn tốt, chị Phương là người kiên định, thực tế, chăm chỉ, có tâm tính tốt, không loanh quanh lòng vòng nhiều, có trình độ trung học.
"Được rồi, để con bé ở với cháu đi. Nhớ chăm sóc lẫn nhau."
"Cảm ơn bác. "
Trong đầu Lý Ngân Đệ lóe lên một ý nghĩ: "Tiểu Yên, tôi cũng đi giúp cô."
Ninh Yên liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, nhưng cũng không từ chối thẳng thừng: "Cô có thể đọc được sơ đồ mạch điện không?"
Lý Ngân Đệ nghe không hiểu: "A, không biết."
Ninh Yên tiếp tục hỏi: "Cô có biết công thức toán học không?"
Lý Ngân Đệ do dự vài giây: "... Biết."
Ninh Yên khẽ mỉm cười, hỏi một câu đơn giản: "Một bộ nội thất, một người thợ lành nghề mất 20 ngày để hoàn thành, một người thợ mới học nghề mất 40 ngày để hoàn thành. Bây giờ 2 người thợ lành nghề và 4 người thợ học việc cùng nhau làm thì mất mấy ngày để hoàn thành?"
Vẻ mặt Lý Ngân Đệ bối rối, cô ta đang nói cái gì vậy?
"Không phải chỉ cầm hỏi công nhân là được rồi sao?"
Ninh Yên:...
Cô đã sai rồi, cô không nên vòng vo với loại người này.