Sắc mặt Tào Thiến trắng bệch như tờ giấy, đột nhiên lao về phía Ninh Yên, Nghiêm Lẫm phản ứng rất nhanh, ôm lấy Ninh Yên, xoay người đá người ra xa.
Hắn ra tay rất dứt khoát, còn không yên tâm xem xét thân thể Ninh Yên: "Không bị bắt trúng đâu đúng không?"
Về phần Tào Thiến ngã trên mặt đất, hắn cũng không thèm nhìn một cái.
Ninh Yên khẽ lắc đầu: "Em không sao."
Tào Thiến nhìn về phía đôi bích nhân kia, sau đó nhìn tình huống hiện tại của chính mình, trong mắt hiện lên một tia oán hận sâu sắc, ông trời thật không công bằng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, "Anh Lẫm, giúp em với, đây chỉ là hiểu lầm thôi."
Nghiêm Lẫm chăm chú nhìn vợ và không tham gia.
Ninh Yên nhướng mày: "Nửa đêm tới đây trộm bí mật công ty, cái này mà gọi là hiểu lầm? Tôi mặc kệ người đứng sau lưng cô là ai, dám can đảm lấy thân tới đây thử nghiệm, nhất định phải chịu trừng phạt."
"Ninh Yên, cô nghe tôi nói, tôi cũng là do bất đắc dĩ, tôi..." Tào Thiến bật khóc, đáng thương nói: "Tôi có nhược điểm ở trong tay người khác, bị áp chế, nên mới không thể không... Nhưng tôi chỉ trộm một chút tài liệu không quan trọng để lừa gạt bọn họ, cô là vợ của Nghiêm Lẫm, tôi sẽ không hại cô, cô nhất định phải tin tưởng tôi."
Ninh Yên vui mừng như vậy, "Vậy nhược điểm đó là gì?"
"Cái này... Tôi từng cùng người sinh ra một đứa con, đứa bé đó bị người ta ôm đi, tôi vẫn luôn lén giấu diếm với bên ngoài..." Tào Thiến đau lòng khóc lên, ruột gan đứt từng khúc, "Triệu Long không biết chuyện gì từng xảy ra với tôi. Nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ không cưới tôi nữa, thật vất vả tôi cũng gặp được một người đàn ông đối xử chân thành với mình, tôi thực sự không muốn mất anh ấy.”
Đáng tiếc, cô ta có khóc lóc thế nào cũng không có tác dụng gì với Ninh Yên. "Bị ai ôm đi? Người uy hiếp cô là ai?"
Tào Thiến do dự một chút, "Tôi cũng không biết, hắn lần nào cũng lặng lẽ xuất hiện."
Ninh Yên cười lạnh một tiếng, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, đã đến thời điểm này rồi mà vẫn còn ở đó lừa gạt.
"Cho nên, cô ngay từ đầu đã ôm mục đích tiếp cận Nghiêm Lẫm, mượn quan hệ với hắn để tiếp cận tôi, do đó thuận lợi tiến vào tập đoàn Cần Phong, mượn cơ hội tiếp cận Lý Khả An trộm đi chìa khóa trên người hắn."
Đến chỗ cô ăn cơm chỉ để cho mọi người thấy mối quan hệ giữa hai người, do đó đến lấy được vé vào cửa, liên tiếp cùng cô nói chuyện chỉ để hạ thấp sự cảnh giác của người khác.
Sắc mặt Tào Thiến trắng xanh rồi lại đen, thật sự xuất sắc ngoạn mục.
Ninh Yên thông minh hơn cô ta nghĩ rất nhiều.
"Cô… Nếu như cô nghĩ như vậy cũng không sao, nhưng tôi tự hỏi, không có thực xin lỗi cô."
Ninh Yên tức giận như vậy, người này lý luận thật cảm động, trộm kỹ thuật của cô, còng không có thật xin lỗi cô? “Không có văn hóa thật đáng sợ, mang đi đi.”
Tào Thiến hét lớn: "Ninh Yên, cô không thể giao tôi cho cảnh sát. Ngày mốt tôi sẽ kết hôn. Vì Nghiêm Lẫm, lần này xin cô hãy để tôi đi. Tôi cũng không trộm được thứ gì. Chỉ là chưa thành mà thôi.”
Ninh Yên có chút thương hại nhìn cô ta: "Cảnh sát? Ánh mắt của cô cũng không tốt nha."
“Cái gì?” Tào Thiến trong lòng có dự cảm không tốt.
“Đây là Cục An ninh Quốc gia.” Ninh Yên chỉ vào người đàn ông ở hiện trường.
Tào Thiến cảm giác như bị giáng một đòn nặng nề vào tim, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất: “Sao có thể…”
Tại sao không ai nói với cô ta?
"Mọi hành động của các người đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi." Ninh Yên nhẹ nhàng chế giễu, "Các người đánh giá thấp chỉ số thông minh của tôi rồi, tôi đã sớm mở lưới lớn chờ các người, đã câu được con cá nhỏ rồi, cá lớn còn sẽ xa sao?"
Không ai biết rằng Cục An ninh Quốc gia đã bí mật đóng quân ở tập đoàn Cần Phong, chờ đợi một số tội phạm chui đầu vào lưới.
Thông tin thiếu sót làm Tào Thiến thất bại.
Đây cũng là nguyên nhân Ninh Yên không có lập tức liên lạc với bộ thương mại.
Sắc mặt Tào Thiến trắng bệch đến đáng sợ, trong lòng tràn đầy sợ hãi: "Cô... cô còn biết cái gì?"
Ninh Yên lạnh lùng nhìn cô ta: "Sau lưng cô là người nước R, Tào Thiến, cô là kẻ phản quốc."