Ninh Yên cần sự yên tĩnh tuyệt đối, bản thảo thiết kế cũng phải được giữ bí mật nên mỗi người một phòng.
Vừa là phòng ngủ cũng vừa là văn phòng.
Tuy đơn sơ nhưng cuối cùng cô cũng có được không gian riêng tư, Ninh Yên thở dài một hơi, cảm thấy toàn thân đều thả lỏng.
Cuối cùng cô cũng có thời gian mày mò những thứ trong không gian, lấy ra một nửa số hạt giống, viết từng nhãn một rồi cất vào tủ.
Cô kiểm tra mỗi một cuốn sách, xé bìa mặt những món đồ nhạy cảm rồi gói chúng vào bìa sách mới.
Bằng cách này, không gian cũng được giải phóng một nữa, mấy thứ này cũng có xuất xứ.
Ba tháng qua cô đã thu thập một số sách và hạt giống, nhưng chỉ là giả vờ, thay thế cho những thứ khác.
Cô đã lên tiếng, không cho bất cứ ai vào phòng vì sợ bản thảo sẽ bị xáo trộn thất lạc.
Mà Ninh Anh Liên, chị Phương và Trình Hải Đường ở cạnh nhau, bốn cô gái chăm sóc lẫn nhau nên về mặt an toàn không có vấn đề gì.
Các cô gái háo hức đến mức không ngủ được.
Ninh Anh Liên lăn lộn, mừng rỡ nói: “Cuối cùng thì tôi cũng có thể chạy loạn rồi.”
Mặc dù cha cô là đại đội trưởng, nhưng điều kiện gia đình cô cũng chỉ như vậy, ai cũng nghèo.
Nhà cô có ba gian phòng, một gian là phòng bếp cũng là nhà ăn và một gian của một nhà ba người anh hai, một gian của một nhà bốn người Ninh Xuân Hoa, tất cả đều ngủ trên một cái hố.
Lúc nhỏ còn nghĩ nó khá náo nhiệt, nhưng khi lớn lên lại thấy bất tiện.
Chị Phương đang ngồi trên hố dệt len sợi, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt thư thả hài lòng.
Hôm qua còn là phòng lớn rộng cho mấy chục người, nay chỉ còn gian nhỏ cho ba người, chất lượng cuộc sống ngay lập tức được nâng lên một độ cao mới.
Điều quan trọng nhất là có thể tránh được những chuyện thị thị.
Chị Phương rất cảm kích Ninh Yên, đưa ra đề nghị: "Ba người chúng ta thay phiên nhau nấu ăn và làm việc nhà, để Ninh Yên an tâm nghiên cứu. Mọi người thấy sao?"
Trình Hải Đường không cần suy nghĩ gật đầu: " Đồng ý."
Cơm canh cho bốn người rất đơn giản, một món chính hoặc một hai món là được.
Sau khi Ninh Anh Liên chuyển đi, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ: “Tôi cũng đồng ý.”
Cô nhìn cô gái đặc biệt dịu dàng dưới ánh nến: “Chị Phương, tay chị khéo quá, dệt vừa nhanh vừa đẹp, nhưng sao chị lại mua cái màu len này? Có hơi xấu."
Xám xịt, không có gì hợp mắt hết.
"Là của Ninh Yên, chị đan cho con bé một cái khăn quàng cổ." Chị Phương nhìn thấy liền chủ động nhắc tới, cô muốn bày tỏ chút tâm tư của mình.
Cảm ơn Ninh Yên đã lựa chọn cô ấy.
Ninh Anh Liên sửng sốt: "Màu sắc thật đẹp, Tiểu Yên thật có mắt nhìn."
Chị Phương: … Lật mặt nhanh vậy sao?
Trình Hải Đường không khỏi bật cười, bạn cùng phòng mới thật đáng yêu.
“Tôi làm được, để tôi đan cũng được.”
Cũng không có hoạt động giải trí nào, mà cô cũng không thích đọc sách, chi bằng tìm chút chuyện làm thì tốt hơn.
Đan bao tay, khăn quàng cổ, dệt mũ, dệt vớ, cái gì cũng được, ba cô gái đều rất khéo tay.
Từ đó về sau, mỗi ngày Ninh Yên đều ở trong phòng, đồ ăn đều được mang tới cửa.
Mỗi đêm đều thức đến khuya mới thổi tắt ngọn nến.
Mỗi lần chị Phương bước vào đều thấy cô đang tập trung bôi bôi vẽ vẽ, vô cùng nghiêm túc.
"Ninh Yên, đừng quá cố gắng, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi."
Ninh Yên dán mắt vào bản vẽ, luôn cảm thấy chưa đủ hoàn mỹ, quy hoạch và thiết kế thủy điện nhỏ là ưu tiên hàng đầu: "Em biết rồi."
Đã bỏ đi mấy cái bản thảo, điều cô muốn chính là sự hoàn hảo.
Chị Phương liếc nhìn những bản vẽ phức tạp, nghiêm ngặt mà lại chuẩn mực, mọi một góc độ, tỷ lệ, chi tiết đều chính xác đến khắt khe, giống như một bản thảo đã xuất bản.
Trong mắt cô nó đã đủ hoàn hảo.
“Món hôm nay là khoai tây nấu đậu, em ăn thử xem.”
Đồ ăn trong hộp cơm nhôm thơm ngào ngạt, Ninh Yên đói bụng, ngấu nghiến cắn một miếng lớn.
"Ngon lắm."
Vừa ăn cô vừa tò mò hỏi: "À, chuyện của Khang Tiểu Mẫn là sao vậy?"
Chị Phương nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm thấy xấu hổ: "Cô ta ngại làm chuyện nặng nhọc nên mới dùng đầu óc, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến hai người đàn ông tranh nhau giúp đỡ cô ấy làm việc, còn tranh giành tình cảm, quậy tới náo loạn khiến người ta chê cười."