“Như nhau như nhau." Ninh Yên cười híp mắt nói, "Cô rất tốt, tôi cũng rất tốt, tất cả mọi người đều rất tốt.”
Đan Đan sửng sốt, môi hơi mím lại, "Bỗng nhiên rất muốn ăn mì thịt xông khói nấm bơ.”
“Tôi cũng muốn ăn." Không đề cập tới thì không sao, nhắc tới Ninh Yên liền thèm không chịu được, vò đầu bứt tai muốn ăn, phụ nữ có thai chính là như vậy, thèm thuồng là không chịu nổi.
Đan Đan đảo mắt, "Chúng ta vào phòng bếp xem sao.”
Mắt Ninh Yên sáng rực lên: "Được, nhưng cô ăn mặc như vậy có được không?”
Đan Đan đứng lên, "Không có việc gì, đi thôi.”
Hai người lặng lẽ mò vào phòng bếp, phòng bếp náo nhiệt, phòng bếp phía tây cũng bận rộn.
Đan Đan tìm bếp trưởng nói vài câu, liền kéo Ninh Yên đi vào, bảo cô chọn nguyên liệu nấu ăn.
Giá bên cạnh bày đầy nguyên liệu nấu ăn, rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có.
Ninh Yên chọn tỏi, hành tây, thịt xông khói, nấm trắng tươi, kem tươi, hai nắm mì Ý, suy nghĩ một chút lại cầm một chai dầu ô liu.
Bơ thích hợp hơn, nhưng cô đang mang thai, ăn dầu ô liu tốt hơn.
Tỏi và hành băm nhuyễn, thịt xông khói và nấm trắng thái thành miếng, trong nồi đun nước sôi, thuần thục rắc một nắm muối nhỏ, sau đó cho vào mì Ý Lợi, không ngừng quấy, độ lửa cũng rất quan trọng.
Động tác của cô như nước chảy mây trôi, thuần thục mà lại tao nhã, trông càng thêm mê hoặc, căn cứ vào tư liệu cho thấy, Ninh Yên chỉ là con gái của một gia đình bình thường, chưa từng được giáo dục tốt, sao lại xuất sắc như vậy?
Thấy Ninh Yên đổ mấy giọt dầu ô liu, cô nhẹ giọng hỏi, "Vì sao phải đổ dầu ô liu vào?”
"Tránh cho sợi mì dính vào nhau."
"Thì ra cô thật rành về món mì này." Đan Đan lần này đã thật sự tin, mắt thấy là thật, “Nhìn dáng vẻ cô mỏng manh yếu ớt, như là mười ngón tay không dính nước. Nhưng mà, theo lý thuyết, cô không được tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn ở nước ngoài chứ đúng không.”
Ninh Yên đắc ý khoe khoang, "Tôi quá ưu tú, đã sớm hòa mình với bạn bè các nước, hàng năm đều tặng quà cho nhau, ừm, mỗi lần tôi đều điểm danh muốn cái gì, tiết kiệm thời gian cho đối phương.”
Cô muốn nguyên liệu nấu ăn và sách vở, còn có dụng cụ linh kiện.
Quà đáp lễ chính là kỹ thuật làm đẹp, trang phục kiểu mới, nước hoa độc nhất vô nhị, toàn bộ đều hợp ý, chạm đến tâm tư của đối phương.
Đan Đan:...
"Phu nhân Smith?"
Ninh Yên không chút kinh ngạc, tin tức trong giới bọn họ rất linh thông, tay cô không ngừng đổ dầu ô liu vào trong nồi, nhanh nhẹn đem hành tây băm tỏi xào thơm.
“Đúng, chúng tôi là bạn tốt, dây chuyền này có đẹp không? Váy trên người tôi có đẹp không? Là tôi thiết kế nhãn hiệu cho cô ấy.”
Cô thiết kế những thứ không được trả tiền, nhưng phu nhân Smith sẽ chuẩn bị cho cô một phần.
Cô ấy chưa bao giờ thiếu đồ trang sức.
Tất nhiên, thương hiệu của phu nhân Smith đã được tung ra và những kiểu dáng này được bán rất chạy.
Mấy năm nay có qua có lại, quan hệ càng ngày càng tốt, còn mời cô ra nước ngoài chơi.
"Đẹp." Đan Đan đã sớm chú ý tới, cách ăn mặc của cô đơn giản, lại không mất đi vẻ đẹp lịch sự tao nhã, nói, “Thật nhìn không ra, nhưng hình như cô không còn đẹp như ban ngày nữa.”
Là ảo giác do ánh sáng tạo ra sao?
Ninh Yên nghiêm trang nói, "Ừ, tôi trang điểm xấu đi.”
Đan Đan: ...
“Vì sao?" Vẻ mặt của cô một lời khó nói hết.
“Tôi không phải nhân vật chính, không thể khách lấn át chủ được, nếu danh tiếng bị tôi cướp sạch, ban tổ chức sẽ không có mặt mũi.”
Đan Đan trợn mắt há hốc mồm, lí do kỳ quái này lấy đâu ra vậy? Nhưng thật sự rất thú vị, "Ha ha ha, Ninh Yên, tôi đã có chút thích cô rồi đấy.”
"Cảm ơn." Ninh Yên đưa tay tắt lửa, nhấc nồi ra. “Có thể ăn rồi! Cô nếu thích hạt tiêu đen thì tự mình thêm vào, tôi không muốn thêm.”
Cô múc hai đĩa, một mùi thơm nồng xông vào mũi, cực kỳ mê người.
Đan Đan dùng nĩa cuốn mì Ý bỏ vào trong miệng, một cỗ mùi sữa nồng đậm, thịt xông khói chiên ra, nấm tươi mới, mì đầy đặn nước rất có sức nhai, vị phong phú trong nháy mắt khiến cô phải lòng ngay lập tức.
“Chúc ngon miệng!”
Ninh Yên ăn được thứ mình muốn ăn, thỏa mãn nheo mắt lại, mì thịt xông khói nấm bơ, vĩnh viễn là thần thánh.