Không thông minh cũng không sao, chỉ cần đi theo người thông minh là được.
Ngụy Bạch do dự nói: "Ninh tổng, chuyện này thật sự có thể sao?"
Bí thư Ngưu không chút do dự nói: "Chắc chắn là có thể. Không có gì mà Ninh tổng không làm được."
Dám nghĩ, dám làm, dám tranh đua, đây chính là nguyên nhân khiến Ninh Yên thành công.
Cuối ngày họp, Ninh Yên nói: "Chủ nhật tôi sẽ đãi đầy tháng cho con gái, mọi người đều phải tới đấy.”
Mọi người đều hào hứng đồng ý.
Cuối cùng cuộc họp đã cũng kết thúc, Ninh Yên vội vã về nhà: “Mẹ, dì Tĩnh, con đã về rồi.”
Cô không dám vào nhà ngay nhìn con, vì sợ mang theo không khí lạnh vào nhà.
Dương Liễu tạm thời xin nghỉ phép một năm có hưởng lương để giúp Ninh Yên chăm sóc đứa nhỏ.
Mà Nghiêm Lẫm cầu cứu ông nội giúp đỡ, chuyển dì Tĩnh tới cứu viện, hai người phụ nữ ở nhà chăm sóc một đứa bé chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Buổi tối dì Tĩnh và Dương Liễu vào ôm đứa bé lên giường ngủ.
“Bé cưng có khóc quấy không dì? "Hôm nay Ninh Yên về nhà, cho bé bú hai lần, còn lại chỉ có thể bú sữa mẹ trong bình.
“May mắn là bé cưng rất ngoan.“ Dì Tĩnh đã 50 rồi, không còn trẻ nữa, nhưng tinh thần rất tốt, nhìn đứa bé đang ngủ một cách trìu mến.
Đáng yêu đến mức như không thể tưởng tượng được.
Ninh Yên sưởi ấm tay rồi đi vào nhìn bé cưng một lúc, cô vẫn chưa dám ôm con.
Cô cô nhỏ này khi mới sinh ra đã rất ngoan, nhưng chẳng bao lâu sau đến tối là khóc quấy không ngừng, phải có người bế mới được.
Trước khi có dì Tĩnh đến, Dương Liễu và Nghiêm Lẫm thay nhau ôm và dỗ dành, cũng không hề dễ dàng, cuối cùng cô cũng nhận ra việc nuôi một đứa trẻ khó khăn như thế nào.
Ninh Yên muốn chia sẻ gánh nặng một chút, nhưng mọi người đều nói ở cữ chưa được ôm.
Sau khi dì Tĩnh đến, Nghiêm Lẫm đã có thể giải thoát, có thể được ngủ yên ổn, Ninh Yên cũng có thể yên tâm hơn chút.
Cô bé này mỗi ngày mỗi khác, càng ngày càng trắng trẻo đáng yêu, khiến người mới làm mẹ như Ninh Yên không thể rời mắt được, tình thương của mẹ chứa chan, con gái nhà mình đáng yêu quá.
"Tiểu Yên, ăn chút gì đi.”
Ninh Yên nhận một tô mì sườn heo từ tay Dương Liễu rồi bắt đầu ăn.
Dương Liễu đứng bên cửa sổ nhìn ra xa: “Sao cha con vẫn chưa tan làm? Không phải hai con con cùng họp sao?"
Ninh Yên cũng không biết rõ lắm, họp xong cô liền về nhà, công nhân trong xưởng còn phải quay về xưởng mình để xem xét: "Có lẽ trong xưởng có chuyện việc nên về muộn đó mẹ.”
Bỗng Dương Liễu nói: "À đúng rồi, có thể Anh Kiệt và Tiểu Bội sẽ kết hôn."
"Ồ." Phản ứng của Ninh Yên rất bình tĩnh, hai người vẫn nói chuyện không ngừng nghỉ.
Sức hấp dẫn của Tiểu Bội với nam giới khá lớn, không chỉ Ninh Anh Kiệt, những người đàn ông độc thân khác cũng muốn theo đuổi cô ta.
Nhưng, Ninh Anh Kiệt cũng không phải kẻ ngây thơ, e là hắn đã biết Tiểu Bội là con gái của thầy Từ lâu rồi, nhưng vẫn giấu, mà cô cũng không muốn hỏi tại sao, dù sao nhắm mắt lại cô cũng có thể đoán được một hai điều.
“Tiểu Bội có thai.” Giọng Dương Liễu trầm thấp, chưa kết hôn đã mang thai cũng không phải là chuyện gì vinh quang, vì mặt mũi hai người thầy mà bà cũng không dám nói ra ngoài.
“Bác cả gái của con tức đến phát khóc, thì này có là gì."
Vợ chồng Ninh Xuân Hoa không ưa Tiểu Bội, nhưng người đã mang thai rồi không để ý tới được sao?
Họ chỉ có thể cắn răng chấp nhận, nhưng cuộc sống sau này sẽ như thế nào?
Khóe miệng Ninh Yên co giật, không có chút ngạc nhiên, mà như vậy cũng tốt, khóa chết như vậy đi đừng đi hại người khác.
"Dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta."
"Sao không liên quan? Sau này cứ nghe gà bay chó sủa kế bên thì sao mà sống yên được.” Dương Liễu nghĩ tới cuộc sống sau này liền cảm thấy chua xót.
"Mà Tiểu Bội còn thù hằn với con, ở gần như vậy, mẹ cũng có chút lo lắng bé cưng."
Người lớn đều có bản lĩnh tự bảo vệ mình, nhưng trẻ con thì không yên tâm, mà cửa thì cũng đâu thể đóng lại mãi được.
Ninh Yên trầm tư một lát: “Mẹ yên tâm, cô ta sẽ không sống ở kế bên đâu."