Cô phải làm thêm để bù cô việc hôm nay.
Dương Liễu thấy mệt mỏi thay cho cô: "Thế này còn kéo dài bao lâu?"
Cô không thể từ chối, lai lịch đối phương quá cao, nhưng mỗi ngày cứ quanh quẩn như vậy thực sự rất vất vả.
Ninh Yên mím môi đáp: "Nửa tháng."
Dương Liễu:...
Ninh Yên nhìn ông cụ Nghiêm đang ngồi thoải mái: "Ông nội, lần này ông sẽ ở lại bao lâu?"
Lão Nghiêm trừng mắt nhìn cô: "Cháu đang chê ông phiền, muốn đuổi ông đi?"
Ninh Yên mỉm cười nói: "Không phải vậy, cháu mong ông có thể ở lại lâu hơn, để bọn cháu hết lòng báo hiếu, nhưng gần đây cháu quá bận rộn nên không thể bên ông..."
Cô bận, Nghiêm Lẫm cũng bận, cô không có thời gian bồi ông.
Ông Nghiêm cũng không cần họ bầu bạn, ông nhàn rỗi đi dạo một mình, nếu không có việc gì làm thì đến thư viện, hoặc đến trung tâm hoạt động của nhân viên, bên trong có rất nhiều hoạt động, chơi bóng bàn, chơi cờ, luyện thư pháp hội họa, đọc sách báo, ca hát nhảy múa, nghe đài, vô cùng náo nhiệt.
Ở đây thực sự thoải mái, người lớn và trẻ em đều có việc riêng của mình, ánh mắt mọi người sáng ngời, trạng thái tinh thần rất tốt.
Mọi người đều học tập và làm việc chăm chỉ, không hề bị tụt hậu trong việc xây dựng văn hóa tinh thần.
Ông cụ Nghiêm thích ngồi trong một môi trường náo nhiệt, lắng nghe những giọng nói xung quanh, ngắm nhìn cuộc sống hạnh phúc của những người bình thường.
Điều này mang lại cho ông cảm giác thỏa mãn, ông đã đổ máu và hy sinh cả đời, không phải chỉ vì loại cuộc sống này thôi sao?
Những nỗ lực của ông không phải là vô ích, máu của những đồng đội hy sinh đó không đổ vô ích.
"Công việc quan trọng, cháu cứ làm cho tốt, cơ hội này rất hiếm, nếu diễn ra tốt đẹp, có thể trở thành một tấm gương."
Bước này đối với Ninh Yên mà nói cực kỳ quan trọng, nó tương đương với một tấm bùa hộ thân vàng lấp lánh, cô sẽ có được danh tiếng và tiền bạc.
Ninh Yên không khỏi ngắt lời: "Là tập đoàn Cần Phong."
"Không có gì khác biệt, cháu đại diện cho tập đoàn Cần Phong." Chỉ khi ông cụ Nghiêm đến đây, ông mới có thể thực sự cảm nhận được sức ảnh hưởng của Ninh Yên. "Đợi đến ngày nghỉ mời mọi người đến nhà làm quen, cùng ăn một bữa cơm, đây đều là những quan hệ."
Cô duy trì mối quan hệ tốt với các cô gái, như Đan Đan, Hàn Thượng Du, Nghiêm Vy.
Nhưng cô lại giữ một khoảng cách nhất định với những người đàn ông, không qua lại thân thiết, nếu không đủ khéo léo...
Ách, ông cụ Nghiêm kiềm lại suy nghĩ như con ngựa hoang, đây mới là bình thường, do khác biệt giới tính, các lãnh đạo nữ phải nỗ lực nhiều hơn nếu muốn thành công, điều này là do môi trường chung.
Nếu lần này thành công, sau này cô không phải làm việc quá cực để xã giao, tài nguyên sẽ chủ động tìm tới cô.
Ninh Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu hiểu rồi, ông nội."
Những ngày tiếp theo, Ninh Yên ra ngoài lúc 8 giờ sáng và trở về nhà lúc 11 giờ tối, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Thời gian trôi nhanh, đoàn kiểm tra nghiên cứu đã hoàn thành công việc ở đây và sắp trở về Bắc Kinh.
Ninh Yên mở tiệc tiễn người tại nhà, ông cụ Nghiêm đích thân nâng ly chúc mừng mọi người, nhờ bọn họ chiếu cố Ninh Yên nhiều hơn, ông nói chuyện khách sáo, cũng khiến mọi người kinh ngạc, họ thấy Ninh Yên được Nghiêm gia yêu chiều đến mức nào, đồng thời nâng cao đánh giá về cô.
Bản thân Ninh Yên rất có năng lực, xu hướng đi lên là không thể ngăn cản, Nghiêm gia bảo hộ cô, quan hệ với Đan Đan rất tốt, sẽ không có ai ngu ngốc đến mức cố ý làm cô xấu hổ.
Sau khi trở về, lúc mọi người viết báo cáo đều nói những điều tốt đẹp với Ninh Yên cáo và đánh giá rất tốt.
Đan Đan lại càng hết mình khen ngợi, cô khen không ngớt lời, lần này cô nhìn thấy và chụp rất nhiều ảnh, đủ để chứng minh.
Ninh Yên tiễn nhóm người đó đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa thể nghỉ ngơi, cô gọi một cuộc điện thoại và đi ra ngoài: "Dạo này Trần Tu có động tĩnh gì không? Có cố gắng liên lạc với ai không?”
Trần Tu chỉ là mồi nhử, dùng để câu cá.
Sau khi nhận được câu trả lời, cô cúp điện thoại, trông có vẻ trầm tư.