[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 133

Chương 133 -
Chương 133 -

Hắn nói rất đơn giản, nhưng Ninh Yên nghe hiểu, đôi mắt trong nháy mắt sáng lên, đáp: "Được, mua nhiều được giảm giá, đúng rồi, bộ đội các anh đóng quân ở nơi nào?”

"Trấn Kỳ Sơn."

Vẻ mặt Ninh Yên mờ mịt, cô không biết chỗ này.

Cô chỉ biết mấy đại đội phía dưới xã Vĩnh Ninh, xa hơn nữa chính là huyện Hoành Sơn.

Không còn cách nào khác, phạm vi hoạt động của cô là những nơi này.

Nghiêm Lẫm nhìn ra vẻ mờ mịt của cô, chủ động giải thích: "Cách đại đội Cần Phong hơn 20 km.”

"Ồ, vậy cũng không xa." Ninh Yên rất hứng thú, lại có thể rải thêm tờ đơn lớn.

Cô cứ vui vẻ là nói bla bla không ngừng.

Cô cũng không khoác lác, nội dung đầy đủ phong phú, kiến thức rộng, chuyện gì cũng có thể nói vài câu, lại hài hước dí dỏm.

Nghiêm Lẫm trước nay không thích nói chuyện phiếm với người khác, có việc thì nói chuyện, đơn giản rõ ràng.

Chứ đừng nói là nói chuyện phiếm với nữ sinh, ngay cả dựa vào quá gần, hắn cũng không thể chịu đựng được.

Nhưng khi nghe giọng nói của Ninh Yên, hắn lại không cảm thấy chán ghét, là một trải nghiệm rất mới lạ.

Một bục cao được dựng lên ở quảng trường phồn hoa nhất huyện thành, ở chỗ này xét xử công khai Vu Hồng Trung, mọi người từ bốn phương tám hướng chạy tới, chỉ để tận mắt chứng kiến giờ khắc này.

Người càng ngày càng nhiều, tập trung đổ xô về quảng trường.

Khi Nghiêm Lẫm và Ninh Yên chạy tới, chỉ thấy đầu người chuyển động, căn bản không chen vào được.

Cách đó không xa, truyền đến một giọng nói: "Tiểu đoàn trưởng, chỗ này.”

Nghiêm Lẫm quay đầu nhìn, toàn bộ thủ hạ bò trên cây, một hàng cây lớn đều bị bọn họ chiếm.

"Đi, tôi đưa cô lên cây."

"Tôi có thể lên." Ninh Yên thờ ơ nhìn thoáng qua độ cao, không phải rất cao, đối với cô cũng không khó leo lên.

Kiếp trước cô từng là cao thủ trèo cây.

Khi cô tràn đầy tin tưởng giẫm lên, nhẹ nhàng đạp lên, thân thể bay lên trên, nhưng người đến giữa không trung, tứ chi không phối hợp kịp, ngã thẳng xuống.

"A." Cô kêu rên một tiếng, sơ suất rồi, phạm sai lầm cấp thấp.

Cô quên rằng cơ thể này không được đào tạo, cũng chưa từng trèo cây, không linh hoạt như vậy.

Cô nhắm mắt lại chuẩn bị chịu nỗi đau, ôm lấy đầu mình trước.

Nhưng đợi mãi cũng không cảm thấy cảm thấy đau đớn, ơ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Nghiêm Lẫm đỡ được cơ thể mình.

Cô nghĩ đến lời nói vừa rồi, mặt hơi nóng, cô cười khan, nói: "Ha ha, cảm ơn đồng chí Nghiêm Lẫm, không hổ là người lính được dân chúng tín nhiệm nhất.”

Nghiêm Lẫm cực kỳ nghiêm túc nói: "Đây chính là “không chút sơ suất” mà cô nói sao?”

Nụ cười của Ninh Yên cứng đờ: "Chú mà cứ như vậy sẽ không cưới được vợ đâu.”

"Không cần." Trong kế hoạch cuộc sống của Nghiêm Lẫm không có chuyện cưới vợ sinh con.

Ninh Yên trợn mắt: "Được đó, chú cứ làm cẩu độc thân cả đời đi, có thể thả tôi xuống rồi.”

Nghiêm Lẫm nhíu mày, giơ tay nhẹ nhàng nâng cô lên cao: "Trèo lên, tự di chuyển ”

Ninh Yên: ...

Anh trai này, tôi nghi ngờ anh đang lan truyền trò đùa 18+, nhưng không có bằng chứng.

Khi Ninh Yên bò lên rồi ngồi xuống, cô thở ra một hơi thật dài, vừa quay đầu liền thấy Nghiêm Lẫm leo lên giống như khỉ, động tác nhanh nhẹn, làm cho cô sợ ngây người.

Nghiêm Lẫm ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Làm sao vậy?”

Ninh Yên im lặng, lần đầu tiên tỉnh táo ý thức được giá trị vũ lực của hai người chênh lệch bao nhiêu.

Cô cười tủm tỉm lấy ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, một viên đưa cho anh: "Mời chú ăn kẹo, đây là kẹo tôi thích ăn nhất.”

Đúng, đây là cái một đùi vàng, cần phải làm thân để lúc cần thiết sẽ có ích.

Nghiêm Lẫm không thích ăn kẹo, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn nhận lấy, bóc giấy kẹo ra, lộ ra viên kẹo trắng.

Hắn ném kẹo vào miệng, kẹo sữa có mùi thơm, thật ngọt.

Buổi xét xử công khai bắt đầu trong sự chờ mong của mọi người, Vu Hồng Trung cùng đám tay chân bị áp giải lên bục cao, đám người phía dưới sôi trào.

Bọn họ lớn tiếng mắng Vu Hồng Trung, còn nhặt đá ném qua.

Vu Hồng Trung không có chỗ trốn, đầu bị đập chảy máu, chật vật không chịu nổi, giờ phút này hắn nhớ tới những người từng bị mình nhục mạ trên đường phố, không ngờ có một ngày sẽ đến lượt mình.

Bình Luận (0)
Comment