[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 142

Chương 142 -
Chương 142 -

Nhà ga người đến người đi, vẫn đông đúc như vậy.

Xếp hàng nửa ngày, thật vất vả mới mua được hai cái ghế ngồi cứng, giường nằm cũng không cần nghĩ, không có vé.

Thời gian vừa vặn, bắt kịp chuyến xe lửa buổi tối kia, Ninh Xuân Hoa đưa hai đứa nhỏ lên xe lửa, lòng tràn đầy thấp thỏm.

“Tiểu Yên, về sớm một chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đại đội Cần Phong vĩnh viễn là đường lui của cháu.”

Tâm tình Ninh Yên tương đối kém, nhưng nghe thấy lời này, trong lòng có thêm một tia ấm áp, mặc kệ thế giới này tối tăm cỡ nào, nhưng luôn có người và chuyện ấm áp. “Biết rồi.”

Xe lửa từ từ khởi động, Ninh Xuân Hoa đứng ở ven đường thật lâu thật lâu.

Ninh Anh Dũng chưa từng đi xa nhà, dọc theo đường đi đều thấp thỏm bất an, thành thành thật thật núp ở chỗ ngồi của mình, nơi nào cũng không dám đi.

Ninh Yên cũng không tán loạn, lấy một quyển sách ra đọc.

Ninh Anh Dũng kinh ngạc nhìn cô, "Tiểu Yên, em còn tâm trạng đọc sách?”

Ninh Yên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, thần sắc lạnh lùng nói: “Anh họ, mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều phải giữ bình tĩnh.”

Chỉ có như vậy, mới có thể giải quyết vấn đề tốt hơn.

Ninh Anh Dũng đã sớm biết cô em gái này không giống người thường, trong nội tâm vô cùng sùng bái cô, anh lại gần nhìn một cái, a, là sách vật lý? Anh một chữ cũng không hiểu.

"Anh cũng cần một quyển sách để giảm bớt tâm tình, còn quyển nào không?"

Ninh Yên yên lặng nhìn anh, máy móc lấy ra một quyển sách, tóc của Ninh Anh Dũng cũng cảm thấy tê dại, "Anh xem không hiểu cái này.”

Được rồi, Ninh Yên lại móc ra một quyển sách kỹ thuật nông nghiệp, Ninh Anh Dũng cảm thấy đây mới là sách thích hợp với hắn.

Nhưng mà tại sao cô lại mang theo nhiều sách như vậy? Lại còn có rất nhiều loại, xem hết sao?

Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, luôn cảm thấy sau khi Ninh Yên vào Cung Tiêu Xã, cảm xúc cả người đều không đúng.

Hai người lẳng lặng đọc sách, bất tri bất giác đã đến giờ ăn cơm, Ninh Anh Dũng ôm bụng kêu ùng ục, lấy một cái hộp ra: “Em gái, đây là mẹ anh vội vàng làm, cùng nhau ăn đi.”

Ninh Yên bình tĩnh nhìn, là bánh làm bằng bột ngô và hai mươi mấy quả trứng gà, đây có lẽ là luộc hết trứng gà trong nhà.

Ninh Yên lấy bình nước ra, gọi nhân viên tiếp viên muốn một ít nước sôi.

Bánh làm bằng bột ngô bị nước sôi nấu chảy, sau khi nếm thử một miếng, thế mà có chút ngọt ngào, là cho đường vào sao?

Hai người đều không kén ăn, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, Ninh Anh Dũng ăn hai cái bánh và một quả trứng gà liền không chịu ăn nữa.

Thức ăn không nhiều lắm, phải tiết kiệm chút nữa ăn.

Ninh Yên đoán được tâm tư của anh, lấy ra một cái túi, bên trong tất cả đều là bánh trôi hấp nhân đậu. “Ăn tiếp đi, vẫn đủ ăn.”

Ánh mắt Ninh Anh Dũng sáng lên, "Cái này ở đâu ra?”

Thời gian gấp như vậy, cô căn bản chưa kịp chuẩn bị ăn.

“Mua ở Cung Tiêu Xã. " Lúc Ninh Yên đi vào tìm quản lý Thiệu, hai cha con Ninh Anh Dũng ở bên ngoài, không theo vào.

Cô nhét một cái bánh trôi hấp nhân đậu cho Ninh Anh Dũng, Ninh Anh Dũng nếm thử một miếng, là nhân đậu đỏ.

“Bánh trôi hấp nhân đậu! "Một đứa trẻ bỗng nhiên hét lên với bọn họ," Con muốn ăn.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua, Ninh Anh Dũng khẩn trương muốn chết.

Đứa bé kia do một đôi vợ chồng già và một cô gái trẻ tuổi mang theo, hẳn là một gia đình.

Bà thím đảo mắt, "Đồng chí, đứa nhỏ nhà tôi muốn ăn bánh trôi hấp nhân đậu, cô liền đưa một cái..."

Ninh Yên với vẻ mặt tự nhiên cất kỹ bánh trôi nhân đậu, giống như không có việc gì uống một ngụm nước nóng.

“Đưa? Tôi không có nghe lầm chứ? Thời buổi hiện nay lương thực khan hiếm, ngay cả người thân cũng không tiện tới nhà ăn chực, tôi và mấy người không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì mà để cho tôi chịu đói nhường khẩu phần ăn của mình?”

Bất kể là lúc nào, cũng luôn có người muốn chiếm tiện nghi ăn không.

Bà thím đúng lý hợp tình nói: "Mấy người có nhiều đồ ăn như vậy cho tôi một cái thì làm sao chứ? Đứa nhỏ nhà tôi cũng chưa từng được ăn đồ ngon…”

Bình Luận (0)
Comment