[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 151

Chương 151 -
Chương 151 -

Bọn họ chạy nhanh như bay, Ninh Yên nhìn theo bóng lưng của bọn họ, khẽ mỉm cười, nhưng ấm áp như vậy, khiến cô cảm thấy thế giới này còn có thể cứu được.

Cô nhanh nhẹn bò lên giường trên, "Vậy em ngủ trước một lát, có chuyện gì thì đánh thức em dậy.”

“Được.”

Ninh Yên thật sự rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, một đường đi đến đều là ngồi ghế cứng, không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa xuống xe lửa liền tỉ mỉ trù tính, lập sẵn kế hoạch, sắp xếp tốt tất cả, cướp người liền chạy, đánh một thời gian chênh lệch hoàn mỹ.

Đầu óc hoạt động cao độ, tập trung cao độ, không mệt mới là lạ.

Cô vừa nằm lên trên giường, liền ngủ thiếp đi.

Ninh Tứ len lén bò lên nhìn cô vài lần, một trái tim hoảng loạn cuối cùng cũng ổn định.

Có chị cả ở đây, cái gì cậu bé cũng không sợ.

Ninh Tam sờ sờ đầu cậu bé, trong lòng cũng càng thêm kiên định.

Mặc dù con đường phía trước mờ mịt không thể biết, nhưng chỉ cần người một nhà ở cùng một chỗ, nơi nào cũng là nhà.

Thành phố S, phòng làm việc của Tăng gia.

“Lãnh đạo, người Ninh gia đều đã rời đi." Nhiệm vụ của cấp dưới chính là chuyển đồ cho Ninh Yên, hơn nữa xác định người Ninh gia cuối cùng có rời đi hay không.

Xưởng trưởng Tằng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rời đi là tốt rồi, Ninh gia bị người ta theo dõi, tình trạng này ở lại trong thành sẽ chỉ càng ngày càng tệ.

Nói không chừng ngay cả mạng cũng không giữ được.

Ông lại không thể ở bên ngoài hỗ trợ Ninh gia, cũng chỉ có thể âm thầm cho nhiều thêm một chút lương thực, còn phải thông qua chợ đen một chuyến mới cho được.

Mục tiêu của ông quá lớn, quá nhiều người nhìn chằm chằm ông, chờ ông phạm sai lầm, cuộc sống của ông cũng không dễ chịu.

"Ý của cậu là, con bé dẫn người rời đi, chạy một vòng lại trở về nhà ga, bình yên vô sự lên tàu?"

Vẻ mặt của cấp dưới cũng mê mang, "Đúng, tôi vẫn luôn canh giữ ở nhà ga, không theo kịp, nhưng tôi tận mắt thấy cô ấy một mình trở về.”

Xưởng trưởng Tăng trầm mặc một lúc lâu, “Việc này dừng ở đây, kết thúc dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại nửa điểm dấu vết.”

Mặc dù ông là xưởng trưởng của một xưởng lớn, nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không dám đối cứng cùng với những tên điên kia.

“Vâng.”

Đối với thủ đoạn của Ninh Yên, ông là cực kỳ bội phục, nhận được điện báo liền trực tiếp giết trở về, lập ra một kế hoạch như vậy, cứu hết người Ninh gia đi.

Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp.

Cô chỉ cầu ông giúp đỡ mua mấy tấm vé xe lửa, thời gian chính là hôm nay, địa điểm là tỉnh Hắc,

Chuyện này đối với ông mà nói, cũng không khó.

Về phần cứu người như thế nào, toàn bộ quá trình đều là do một tay cô giải quyết, mà đường lui cũng sớm an bài xong.

Ông chợt nhớ tới một câu Ninh Yên từng nói, một năm, cho cô thời gian một năm.

Lúc đó ông có chút nghi hoăc, nhưng hiện tại, ông rốt cục rõ ràng.

Cô dùng một năm để sắp xếp đường lui cho Ninh gia.

Thật sự là bày mưu nghĩ kế, mưu tính sâu xa, đã sớm bắt đầu mưu đồ.

Cô đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, trách không được cô cố ý muốn xuống nông thôn.

Không phải vì bản thân mình, mà là vì kiếm một con đường sống cho Ninh gia.

Người như vậy... sâu không thể lường được, nhưng đáng giá để kết giao.

Chờ ông nghe được những tên lưu manh kia đồng loạt bị đưa đi bệnh viện điều trị, thương thế còn rất nghiêm trọng, cả người đều ngây dại.

“Ninh Yên, tôi vẫn còn xem thường cô.”

Mà lúc này Ninh Yên biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc cho chim bay.

Cô đã đưa mọi người ra ngoài, không có gì phải lo lắng.

Duy chỉ có Dương Liễu phát sốt cao, cho dù uống thuốc cũng lặp đi lặp lại, nhiệt độ cơ thể lúc cao lúc thấp, cả ngày đều hôn mê, cũng không đút được đồ ăn vào.

Mọi người thay phiên nhau chăm sóc bà, mắt thấy bà vẫn không tốt, gấp không được.

Ninh Yên tìm được nhân viên trên tàu, thỉnh cầu tìm một vị bác sĩ ở trên chuyến tàu này.

Vận khí của Dương Liễu không tệ, trên tàu có mấy vị quân y được điều đi thành phố, khám bệnh cho bà.

Bình Luận (0)
Comment