Vừa tới nông thôn, cô đã đứng vững gót chân, nhận được tình yêu và sự bảo vệ chân thành từ vô số người.
Một tay cô xây dựng nên phân xưởng đậu hủ, thay đổi tình trạng hiện tại của đại đội Cần Phong, mang lại niềm hy vọng mới cho tất cả thôn dân.
Cô không chỉ rất giỏi mà còn rất vĩ đại.
Lúc này, Ninh Tam âm thầm thề, cô muốn trở thành một người giống như chị cả, muốn sống như một luồng ánh sáng, nguồn ánh sáng dẫn dắt mọi người tiến lên phía trước.
Ninh Tứ cũng vui vẻ thầm khen ngợi tài năng của chị gái mình, trên trời dưới đất không ai tài giỏi bằng chị gái cậu bé.
Người Ninh gia cũng xôn xao phụ hoạ, cả nhà đều khen ngợi Ninh Yên.
Lý Ngân Đệ xem mà khóe miệng co giật, cảm thấy mình thật sự không dễ dàng gì, cô là người tỉnh táo duy nhất.
Nhưng cô đã học được cách ngoan ngoãn, lúc này không nên khác biệt với mọi người, nên tiếp tục giữ im lặng thì tốt hơn.
Ninh Nhị bỗng nhiên hỏi: “Bác cả, muốn xây dựng một căn nhà phải tốn bao nhiêu tiền?”
Ninh Tam Hoa nhìn hắn mấy cái, đứa bé này càng lớn càng giống Ninh Hãn Hải, khiến ông không khỏi cảm thấy có mấy phần thân thiết.
“Tiểu Yên nói muốn xây 5 phòng, có tường vây quanh, hơn 100 đồng.”
Đây là là tiền nguyên vật liệu, toàn bộ nhân công đều là người trong thôn tới giúp đỡ, chỉ cần cho bọn họ ăn no là được.
Ninh Nhị lập tức trở nên vui vẻ: “Nếu chúng ta tiết kiệm một chút, ba tới bốn tháng là có thể tiết kiệm được rồi.”
Vừa nghĩ tới việc có thể sống trong căn nhà do chính mình xây nên, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ.
Căn nhà của chính bọn họ! Căn nhà thuộc về Ninh gia!
Dương Liễu cũng tràn ngập niềm vui, căn nhà ở thành phố vừa nhỏ vừa rách nát, còn phải trả tiền thuê phòng, đã vậy còn phải lo sẽ bị đuổi đi.
Bà rất khao khát có một căn nhà thuộc về chính mình.
Ninh Yên há hốc mồm, cô định nói mình có tiền, nhưng suy nghĩ một lát, liền thu những lời sắp bật ra khỏi miệng lại.
Mọi người cùng nhau tiết kiệm xây nhà, mọi người cùng tham gia với nhau, càng có cảm giác căn nhà đó là sự sở hữu chung của tất cả mọi người.
Căn nhà thuộc về tất cả mọi người, như vậy càng có ý nghĩa.
Hơn nữa, một mình cô bỏ tiền ra cũng không phải là chuyện tốt, sẽ gia tăng tâm lý ỷ lại của người Ninh gia.
“Vậy được rồi, mọi người cùng tiết kiệm.”
Lương của cô mỗi tháng 38 đồng, trông không nhiều, nhưng thực tế cô cũng không chi tiêu gì, buổi sáng cô ăn sáng ở phân xưởng, ăn hai bữa, cũng không phải cá thịt gì, mỗi ngày các thôn dân đều tặng rau củ cho cô, chỗ nên tiền chi tiêu hàng tháng của cô chỉ khoảng 10 đồng.
Mỗi tháng, phân xưởng sẽ có phục lợi cho công nhân, phát cho mỗi người một ít sản phẩm chế biến từ đậu hủ do xưởng tự sản xuất, có thể tiết kiệm được một khoảng.
Đương nhiên, trong thời gian đầu, bởi vid phải sắp xếp gia đình, chuẩn bị không ít đồ đạc nên cô cũng đã tốn không ít tiền.
Đám trẻ cùng nhau ăn cơm tất niên, Ninh Yên đứng lên xin phép rời đi, Ninh Xuân Hoa cũng không ép bọn họ ở lại, ông nhét cho bọn họ một bịch táo đỏ, một bịch kẹo sữa thỏ trắng.
Cả nhà vui vẻ quay về phòng thí nghiệm, đèn trong nhà đang sáng, nghe thấy tiếng động, Trình Hải Đường và chị Phương quay đầu nhìn sang.
“Tiểu Yên, tôi đã nấu vài bình nước nóng giúp cô, cô tới đây lấy ít than nóng về đi.”
Ninh Yên đồng ý, phòng của cô nối liền với giường lò của phòng bên cạnh, nên cô không cần đốt thêm than nữa, nhưng căn phòng của mấy mẹ con Dương Liễu nằm ở phía nam căn phòng là một cái giường lò mới, vì vậy bọn họ phải tự đốt than.
Cô chỉ cho bọn họ làm thế nào để đốt giường lò, còn cô câu có câu không nói chuyện với mấy người chị Phương: “Hôm nay mọi người không tới cứ điểm thanh niên tri thức ăn tết à?”
Bình thường, Trình Hải Đường rất thích náo nhiệt, nhưng hôm nay, cô tự nguyện tự mình giữ lấy, không tiết lộ ra.
“Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn nghe những lời nói đầy cay đắng như vậy, mỗi một lời đều mang theo lưỡi dao.”
Những thanh niên tri thức không được đi vào phân xưởng làm việc đều rất đố kỵ, trong lòng họ cảm thấy không công bằng.