Dù sao lần này không được, lần sau nói tiếp, mỗi đợt yêu cầu đều khác nhau.
Tất nhiên ai cũng mong muốn được vào đợt đầu tiên, để có cơ hội thăng tiến cao hơn và có nhiều triển vọng phát triển hơn.
Nghĩ lại, lứa nhân viên đầu tiên của xưởng đậu phụ, bây giờ họ đều là trưởng nhóm và giám đốc xưởng.
Nhưng đây là lần đầu tiên nhóm vợ quân nhân gặp phải tình huống như vậy, là một bài kiểm tra viết và phỏng vấn rất nghiêm ngặt, bọn họ đặc biệt thấp thỏm bất an.
Ninh Yên đưa ra 20 suất nhưng có hơn 40 người nộp đơn.
Một phần ba sẽ bị loại bài thi viết, một số sẽ bị loại khỏi cuộc phỏng vấn, chỉ những người có tay chân và biết đọc chữ nhiều năm mới được chọn.
Ngay khi danh sách trúng tuyển được đưa ra, đã có một số ý kiến chỉ trích từ những người không được chọn.
“Tay chân của tôi nhanh hơn người khác, tuy tôi chưa đọc sách nhưng tôi có thể viết tên mình và nhận biết số.”
"Chỉ là công việc thôi, dựa vào đôi tay mình mà kiếm ăn. Tại sao điều kiện lại hà khắc như vậy? Đây chỉ là một phân xưởng của thôn, không phải nhà máy lớn của nhà nước."
Những người trúng tuyển không khỏi phàn nàn: "Nếu không thích thì đừng nộp đơn."
"Làm sao một nhà máy lớn của nhà nước có thể nhìn trúng chúng ta được? Nghĩ cũng hay thật."
Lần nào cũng vậy, mọi người đều có vẻ quen rồi, không thể làm vừa lòng tất cả, lần này không được thì lần sau quay lại.
Ninh Yên cũng không để trong lòng, ôm túi hồ sơ bước ra ngoài.
Đột nhiên, một người phụ nữ chặn đường cô, phắt một tiếng quỳ xuống trước mặt cô: "Đồng chí tiểu Ninh, tôi rất cần công việc này, cầu xin cô, hãy cho tôi một cơ hội."
Ninh Yên sửng sốt, nhanh chóng tránh sang một bên, không nhận lễ của cô ấy.
Người phụ nữ có vẻ ngượng ngùng: "Đồng chí Tiểu Ninh, gia đình chúng tôi thật sự rất khó khăn, nếu không phải bất đắc dĩ, tôi sẽ không cũng..."
Mặt cô đỏ bừng nói không nên lời, đôi mắt đỏ hoe, có thể thấy rằng cô là một người hiền lành chân chất.
Ninh Yên im lặng thở dài, bước lên phía trước đỡ đối phương: "Mọi người đứng lên trước đi.”
Người phụ nữ vẫn không chịu đứng dậy, Ninh Yên khẽ nói: "Cô là vợ quân nhân, đáng được kính trọng, đừng tùy tiện quỳ gối trước người khác, tôi không nhận nổi."
Chị dâu Chu mặc quần áo vá chằng vá đụp, gương mặt vàng vọt hốc hác, nhưng mái tóc được chải rất gọn gàng.
"Tôi... tôi..."
Một quân tẩu khác đi cùng nói: "Chị dâu Chu không biết chữ, nhưng làm việc nhà rất giỏi, khoai lang trồng tốt hơn những người khác... mười mấy miệng ăn trong gia đình cô ấy phải dựa vào tiền lương của anh Chu, cuộc sống quá khó khăn."
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nếu không phải bất đắc dĩ, ai nguyện ý hạ thấp mình cầu xin người khác.
Ninh Yên cảm thấy khó chịu: "Quân nhân xa nhà xa quê hương, hy sinh tính mạng quên mình để bảo vệ an ninh quốc gia, nhờ sự lòng dũng cảm hy sinh thầm lặng không sợ hãi của họ, nhân dân ta mới có thể tận hưởng thái bình, an cư lạc nghiệp.”
Màu xanh olive đó đã khắc sâu trong tín ngưỡng mỗi người dân.
Bất cứ khi nào nhìn thấy bọn họ, bạn đều cảm thấy yên lòng.
Mỗi khi có nguy hiểm, bộ đội luôn lao ra tiền tuyến, bảo vệ những người phía sau bằng xương bằng thịt.
Hàng vạn ánh đèn, quốc thái dân an, chính nhờ bọn họ âm thầm bảo vệ.
"Những người lính dùng mạng sống của họ để bảo vệ hòa bình quê hương và hạnh phúc của người dân, từ bỏ gia đình nhỏ của họ để bảo vệ các gia đình, họ bảo vệ người dân trăm họ và trăm họ bảo vệ gia đình của họ, tôi nghĩ, đây là chính gia đình quân nhân chân chính.”
Giọng nói của Ninh Yên rất nhẹ, nhưng lại rất lớn: "Còn tôi, tôi sẵn sàng dùng một phần sức của mình để xóa bỏ lo lắng của họ.”
Cô nắm lấy bàn tay thô ráp của chị dâu Chu, hứa: "Chị dâu Chu, xin hãy tin tôi, tôi sẽ cố gắng để những gia đình quân nhân ăn no mặc ấm, dưỡng lão người già, dạy dỗ trẻ nhỏ, để gia đình nghèo khó có chỗ dựa và được giúp đỡ.”
Lời hứa hùng hồn và mạnh mẽ này của cô với chị dâu chính là sự tôn trọng của cô đối với những người lính.
Những người có mặt đều vô cùng sửng sốt, các quân tẩu đều ưỡn ngực, cảm thấy tự hào chưa từng có.