Họ không thể mở nhà máy, nhưng cho người khác thuê đất cũng có thể.
Kế hoạch của Ninh Yên rất chi tiết: "Đúng vậy, những người có năng lực vào nhà máy, nếu không có kỹ năng thì sẽ trồng rau, già trẻ đều có thể tìm được vị trí thích hợp, gác cửa thì có thể tìm được cựu chiến binh, người tàn tật cũng có thể làm được."
Mọi người như được mở ra một thế giới hoàn toàn mới, còn có thể có chuyện này?
"Đó là một ý kiến hay, có thể tận dụng nhân lực đến mức tối đa."
"Đúng vậy, ngay cả người mù chữ, yếu đuối và đầu óc có vấn đề cũng có thể trồng rau."
"Tôi có mấy đồng chí khuyết tật đã xuất ngũ, họ khá đáng tin cậy, tôi đặc biệt đề cử họ.”
Những đồng đội cũ bị tàn tật và xuất ngũ, sau khi trở về quê hương cuộc sống không mấy thoải mái, cứ nghĩ đến chuyện này là họ lại khó chịu.
"Tôi cũng có."
Phương án này có lợi nhất với các gia đình quân nhân, người già, kẻ yếu, người bệnh và tàn tật có thể được giải quyết trong một bước, cũng có thể giải quyết vấn đề việc làm của một số binh sĩ khuyết tật.
Mọi người thảo luận sôi nổi, Ninh Yên im lặng lắng nghe.
Phùng Hạo rất hưng phấn, cô gái này rất thông minh.
"Mọi người im lặng đã, đồng chí Ninh Yên, cô có kế hoạch cụ thể không?"
"Có." Ninh Yên đã chuẩn bị xong bản kế hoạch.
Phùng Hạo nhanh chóng lật xem, kế hoạch của cô rất trật tự, mục đích, nhiệm vụ, biện pháp cụ thể, kế hoạch thực hiện và triển vọng phát triển đều được viết chi tiết.
Không chỉ dữ liệu văn bản, mà còn có cả biểu đồ, vừa nhìn là hiểu ngay.
Những người khác nóng lòng đến xem đều kinh ngạc.
Vừa ra tay là biết, quả nhiên có chút bản lĩnh, không có gì ngạc nhiên khi Phùng Hạo lại coi trọng cô.
Ninh Yên cầm tách trà lên nhấp một ngụm, bình tĩnh thả lỏng: "Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi muốn quyền quản lý tuyệt đối, không ai có thể hạn chế hay can thiệp."
Cô không thích bị quản lý, còn phải rước bực.
Phùng Hạo khẽ cau mày, nếu đã chiêu mộ gia đình quân nhân, bọn họ tất nhiên sẽ quan tâm một chút.
Như doanh số tiêu thụ không cần phải lo lắng, tất cả chúng đều bao, mỗi đơn vị một phần nên cũng không nhiều lắm.
"Vậy, tương lai ai sẽ phụ trách nhà máy này?"
Hắn lo lắng, liệu nhà máy đường này có thể hoàn thành thành công không? Có thể vận hành tự chủ không?
Củ cải đường không dễ trồng, mở một nhà máy không phải là một vấn đề nhỏ, nghĩ thế nào cũng không an tâm.
Ninh Yên giơ tay phải lên, hào sảng nói: "Tôi."
Ánh mắt Nghiêm Lẫm quét qua, nhìn cô thật lâu.
Một binh sĩ có chút nghi hoặc: "Tuổi tác của cô..."
Hắn cảm thấy kế hoạch này rất tốt, làm thành thì mọi chuyện đều dễ nói, chỉ sợ... ầy, Ninh Yên còn quá trẻ.
Ninh Yên bị hỏi về tuổi tác, cô cũng bất lực: "Tôi còn trẻ, trẻ hơn tất cả mọi người ở đây, nhưng chính tôi là người nghĩ ra biện pháp."
Mặc dù cô chưa từng điều hành một doanh nghiệp, nhưng cô đã tích lũy được một số kinh nghiệm nhất định trong việc mở một xưởng đậu phụ.
Người đàn ông im lặng: "Cô có biết làm củ cải thế nào không?"
Không phải hắn coi thường cô, cô trông giống như thiếu nữ trắng trẻo sạch sẽ, lại lớn lên ở thành phố, nào biết cách làm nông.
"Tôi biết." Đó là thế mạnh của Ninh Yên, chuyện cô giỏi nhất: "Tôi thậm chí còn thu thập hạt giống củ cải, hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông, các anh cứ từ từ suy nghĩ."
Cô không vội, nhưng Phùng Hạo khá vội: "Đồng chí Ninh Yên, tôi muốn một ít hạt giống củ cải, đưa cho bên trên xem."
"Được." Ninh Yên đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một túi vải to bằng lòng bàn tay đưa qua.
Cô ấy không giấu riêng cho mình, hào phóng khiến mọi người líu lưỡi.
Phùng Hạo có chút không hiểu cô: "Cô không sợ chúng tôi đuổi cô đi tìm người khác làm sao?"
Bản thân họ không thể mở nhà máy, nhưng cũng có thể tìm thấy những người nhà quân nhân đáng tin cậy để làm điều đó.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Ninh Yên thờ ơ đáp: "Nếu có người thích hợp hơn để làm việc này, tôi giơ hai tay tán thành.”
Ý định của cô là góp một phần sức của mình làm điều gì đó cho các gia đình quân nhân.
Nhưng nếu ai đó đảm đương được trọng trách này thì cô sẽ không xen vào.