[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 259

Chương 259 -
Chương 259 -

"Bác hiểu rồi."

Đúng lúc này, một người dân chạy tới: "Đại đội trưởng, lãnh đạo công xã đang ở đây, muốn gặp Ninh Yên."

Ninh Yên thường xuyên gặp lãnh đạo, nghe được lời này cũng không nghĩ nhiều, mạnh dạn đến gặp.

Nhưng ngay khi cô đến, bầu không khí không đúng.

Cô chỉ đành làm như không biết, còn hào phóng chào hỏi.

Mấy lãnh đạo nhìn qua, có người Ninh Yên quen, có người cô không biết.

Một người đàn ông lạ mặt hỏi: "Cô là Ninh Yên?"

"Vâng." Ninh Yên cau mày, bình tĩnh lại.

Người đàn ông có vẻ mặt thẳng thắn, nghiêm túc nói: "Tôi nghe nói cô đã làm tổn hại đến tài sản công cộng và lợi ích cá nhân, các cán bộ của đại đội đã che chở cho người thân của đại đội trưởng, chúng tôi đã đến để điều tra vấn đề này."

Bầu không khí tại hiện trường vô cùng trang nghiêm, mặt Ninh Xuân Hoa đỏ bừng, ông muốn đứng lên nói thay cho Ninh Yên, nhưng ông cũng là bên bị tố cáo, những gì ông nói đều không có tác dụng.

"Tốt quá." Ninh Yên cười lớn: "Tôi vẫn chờ moi người, cuối cùng cũng đến rồi.”

Mọi người:......

Cách mở đầu này không đúng lắm.

Ninh Yên trịnh trọng nói: "Xin hãy điều tra kỹ càng sự việc này. Tôi tin tưởng các bộ phận liên quan sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua người xấu."

"Các người muốn hỏi gì? Tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết. Xin hãy bắt đầu."

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn này khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Chẳng phải cô nên sợ hãi và bất an sao? Phản ứng này có vẻ không đúng!

Người đàn ông xa lạ họ Trịnh, Trịnh Dược Văn, hắn có gia thế vững chắc, là thanh tra của thị trấn.

"Cô có thừa nhận rằng cô đã làm hại lợi ích của cộng đồng để làm giàu cho chính mình không?"

"Tôi không thừa nhận." Ninh Yên không chút suy nghĩ phủ nhận, "Tôi chỉ mua một ít gạch xây nhà, nhưng tôi cũng đã trả tiền và đây là biên lai chứng minh."

Cô luôn làm mọi việc trôi chảy, kể từ khi biết mình bị tố cáo, cô liền bắt đầu lên kế hoạch.

Trịnh Dược Văn nhận lấy tờ biên lai và nhìn đi nhìn lại: "Ngày tháng được ghi trên tờ biên lai có đúng sự thật không?"

Câu hỏi này thật sự rất thú vị, Ninh Yên chỉ giả vờ như không nghe thấy: “Giấy tờ biên lai không thể tùy tiện xuất ra được, tất cả đều được ghi vào tài khoản, các người có thể kiểm tra tài khoản ở sổ kế toán, mỗi một phân tiền đều được ghi lại, có thời gian cụ thể, điều tra một chút liền rõ mọi chuyện."

Trịnh Dược Văn là một người rất nghiêm khắc, nói một cách dễ nghe là ngay thẳng. Còn nói khó nghe một chút thì hẳn là người cổ hủ và vô lý.

"Cô đã mua nó từ đại đội sao?"

Đối mặt với nghi hoặc, Ninh Yên gật đầu, “Đúng vậy, tôi không thể tự mình mua gạch từ xưởng sản xuất, tôi là một thành viên của đại đội Cần Phong, nếu gặp khó khăn có thể đến gặp cán bộ đại đội để giải quyết, sẽ không xảy ra sai sót gì cả."

“Cán bộ đại đội Cần Phong của chúng tôi luôn suy nghĩ cho nhân dân, quan tâm đến nhu cầu bức thiết của nhân dân, giải quyết khó khăn của nhân dân. Bọn họ đều là những cán bộ giỏi. Đây đều là kết quả của sự giáo dục tốt của các lãnh đạo xã”.

Lãnh đạo xã cũng đến, nghe xong không nhịn được cười khẽ, cô bé này quả là hiếm có, rất minh bạch.

Họ đã quen biết với Ninh Yên nên biết cô là người như thế nào, vừa thông minh vừa có bản lãnh, lại còn có nguyên tắc.

Nhưng những người ở trên đều không tin điều đó.

Trịnh Dược Văn:..

Người này là một người a dua nịnh hót, ấn tượng của hắn đối với Ninh Yên càng tệ hơn.

"Ninh Xuân Hoa có quan hệ như thế nào đối với cô?"

Ninh Yên có thể cảm nhận được hắn không vui, nhưng vậy thì sao chứ?

"Đó là bác cả của tôi, ông ấy là đội trưởng của đại đội Cần Phong, ông ấy một lòng lo nghĩ về dân, làm việc quên ăn quên ngủ. Dưới sự lãnh đạo của ông ấy, xưởng thứ hai của đại đội Cần Phong chúng tôi sẽ được mở, đến lúc đó xin các vị lãnh đạo đên hướng dẫn.”

Trịnh Dược Văn khi nghe giọng điệu trịch thượng của cô liền trở nên tức giận, lạnh giọng quát: "Có người tố cáo ông ta bao che cho cô, lách luật vì lợi ích cá nhân."

Ninh Xuân Hoa cảm thấy mình thật oan uổng, so với Đậu Nga còn oan uổng hơn. "Tôi không có."

Bình Luận (0)
Comment