Nhóm lãnh đạo xã trầm mặc, đây chính là mong muốn của nhân dân.
"Đồng chí Trịnh, hãy nhanh chóng điều tra vụ án và cố gắng đạt được kết quả càng sớm càng tốt."
Trịnh Dược Văn hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được."
Hắn hỏi tất cả các quan chức trong thôn, mọi người đều nhất trí xác nhận cho Ninh Yên.
Hắn lật sổ tài khoản kế toán ra kiểm tra thì quả thật Ninh Yên đã trả tiền.
Không chỉ mình cô trả tiền mà một số cán bộ thôn, thôn dân cũng trả tiền, sổ sách rất rõ ràng.
Không thể xác định tội danh gây tổn hại cho cộng đồng để tư lợi cho mình.
Còn tội lợi dùng quyền lực thì vẫn chưa được xác định.
Sau một ngày điều tra, hắn không tìm được bằng chứng thuyết phục nào, nhưng lại nghe thấy vô số lời đồn thổi.
Trịnh Dược Văn nghe nhiều, đầu óc hắn trở nên tê dại, thực sự sau khi cô đến đây mới xây dựng nhà xưởng, hơn nữa cũng là một tay cô xây dựng nên tất cả.
Tâm tình của hắn rất phức tạp, lúc này chỉ muốn tìm ra người đã tố cáo để tra hỏi.
"Đại đội của ông cũng nhận được thư tố cáo đúng không?"
“Đúng.” Ninh Xuân Hoa lấy lá thư tố cáo ra, Trịnh Dược Văn nhận lấy, đối chiếu với lá thư tố cáo trong tay mình.
Chữ viết giống nhau, là cùng một người.
Nhưng thư gửi cho Trịnh Dược Văn lại không dán tem, tức là tự mình đưa thư.
"Các người điều tra thế nào rồi?"
Ninh Xuân Hoa trước đó chỉ có một thư tố cáo, suy nghĩ tương đối đơn giản, hành động thô bạo, "Tôi điều tra lại cũng không phát hiện được gì, lãnh đạo có thể giúp tôi nghĩ ra biện pháp giải quyết được không?"
Ninh Yên mím môi, người này tuy có chút thông minh, nhưng thông minh lại bị thông minh hại.
Viết thư tố cáo cho đại đội thực ra là việc quan trọng nhưng thư gửi đến ủy ban huyện mới là mấu chốt.
Người này không quan tâm đến ủy ban huyện có nghĩa là hắn quen biết lãnh đạo xã.
Nhưng hắn không nghĩ tới, chỉ cần hắn làm, sẽ để lại dấu vết.
Càng làm càng mắc nhiều lỗi.
Thư tố cáo đại đội là một sai lầm lớn, vốn là để hù dọa cô, nhưng lại cho cô cơ hội an bài trước.
"Kiểm tra những người đã đến huyện trong mấy ngày nay đi."
Việc này rất đơn giản, đi ủy ban huyện thì phải khai giấy giới thiệu nên kiểm tra một chút sẽ ra.
Hơn nữa, hành tung của thôn dân rất dễ để điều tra, chỉ cần hỏi thăm nhau vài câu là rõ ràng.
Cói người đang đi làm, có người đang làm ruộng, có người đi học, người ở nhà nhàn rỗi cũng không có nhiều.
Muốn ra ngoài không thể nào chỉ dựa vào hai chân mà phải tìm phương tiện đi lại, mượn xe đạp, hoặc ngồi xe bò, máy kéo.
Những thứ này đều có thể tìm ra dấu vết.
Sau khi kiểm tra xung quanh, một số người đã nằm trong tầm ngắm.
Ninh Anh Kiệt, hai vợ chồng Ngưu Nhị, Diệp Hưng Học, Chu Tiểu Minh, Ngô Mang, Trần Bình Bình, Lý Đại Hà.
Ninh Xuân Hoa khẽ cau mày, "Ninh Anh Kiệt là con trai của tôi, mỗi ngày nó đều lái xe tải đi giao hàng, Lý Đại Hà là người chịu trách nhiệm hộ tống hàng hóa."
Bí thư thôn cũng đứng lên nói: “Ngưu Nhị là con trai tôi, hôm đó nó dẫn vợ lên thị trấn mua đồ.”
"Diệp Hưng Học, Ngô Mang, Trần Bình Bình đều là những thanh niên trí thức. Ngày đó Ngô Mang bị dị ứng, mặt sưng tấy như đầu lợn và có chút khó thở nên mọi người đưa lên huyện thành."
Lãnh đạo xã khẽ cau mày: “Sao lại không đưa đi công xã?”
Ninh Xuân Hoa lúc đó cũng có hỏi qua nên nói: “Họ nói thuốc của công xã không đủ, trình độ y tế cũng không tốt.”
"Chu Tiểu Minh lúc đó ở đâu?"
"Hắn là người trong đại đội của chúng tôi, ngày hôm đó hắn đã theo xe tải đến thị trấn để mua đồ cưới." Ninh Xuân Hoa bỗng nhiên ngừng một lát. Chu Hiểu Minh này…"
Những người này đều bị đưa đến và thẩm vấn từng người một.
Các lãnh đạo công xã, bí thư thôn và Ninh Xuân Hoa đều ngồi một bên, Ninh Yên cũng xem, chỉ có một mình Trịnh Dược Văn chỉ đạo.
Người này tuy cứng nhắc, thiếu linh hoạt nhưng vẫn có một số kỹ năng khác, khá giỏi về kỹ năng tra khảo.
Ninh Anh Kiệt và Lý Đại Hà đã làm chứng cho nhau, bọn họ cũng không có động cơ làm việc này.
Nhưng khi đến lượt vợ chồng Ngưu Nhị, họ có chút ấp úng, không chịu nói cho mọi người biết họ đã mua gì.