[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 264

Chương 264 -
Chương 264 -

Trịnh Dược Văn cũng có chút thành kiến ​​với phụ nữ, nhưng tam quan của hắn vẫn ngay thẳng, không dám đâm sau lưng.

"Thế nên, anh báo cáo Ninh Yên?"

Dù Ngưu Nhị có ngu ngốc đến đâu, hắn cũng biết mình không nên nhúng tay vào loại chuyện này: "Không, không, tôi không có, tôi còn không tìm được chỗ để báo cáo."

Sắc mặt bí thư thôn càng thêm u ám. Cái loại này thế mà lại là con ruột của ông ta.

Trong mấy đứa con trai của mình, ông ta coi trọng đứa này nhất và luôn cẩn thận nuôi dưỡng, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, bị một người phụ nữ dắt mũi.

Nhà người ta là con dâu chăm nhà mẹ đẻ, còn nhà mình là con trai đi chăm nhà vợ.

Ngu chết đi được.

Cũng may lúc đó Ninh Yên không có ra tay với Ngưu Nhị, ngăn cản không cho Ngưu Nhị vào nhà xưởng, nếu không trong đó đã bị đào hết đưa cho người khác.

Dù sao, vẫn là Ninh Yên có ánh mắt tốt, người mà cô chướng mắt chắc chắn có vấn đề.

Trịnh Dược Văn không thích hắn: "Các người hỗ trợ viết mấy chữ."

Hai vợ chồng Ngưu Nhị không dám từ chối nên viết theo hướng dẫn, nhưng kết quả so sánh không đồng nhất.

Hai người bọn họ thở dài một hơi, Ninh Yên nhìn thấy thì nhướng mày nói: “Ai biết được có phải là người nhà vợ anh ta làm hay không."

Mọi người nghe vậy, đều có vẻ như còn không phải sao?

Trịnh Dược Văn gọi người của mình tới: "Mang hết người trong nhà vợ của anh ta đến đây để thẩm vấn."

Vợ Ngưu Nhị sợ đến tái mặt: "Đừng mang họ đến, bọn họ đều là người thật thà, sẽ bị dọa. Tôi có thể cam đoan không phải là bọn họ, cũng không phải là chúng tôi."

Ninh Xuân Hoa cười lạnh nói: "Khuyến khích người ta ăn cây táo rào cây sung, đánh cắp công thức bí mật, vậy mà là người thật thà sao?"

Bất kể đó có phải là công thức bí mật hay không, thì chuyện này cũng quá ghê người.

Nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ, triệt tiêu một đợt không khí hôi thối, con chó con mèo nào cũng hoành hành ở trong nhà xưởng, tưởng ông ta chết rồi sao?

Để những cô gái đó được gả tới làm vợ, đều nhớ thử hậu quả của việc ăn cây táo rào cây sung.

"Ninh Yên, công thức của chúng ta bị lộ ra ngoài, nếu đại đội của bọn họ cũng mở xưởng sản xuất đậu phụ thì phải làm sao bây giờ?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

Thật ra, công thức nấu đậu phụ thì ở đâu cũng có, mùi vị cũng gần giống nhau, nhưng thời buổi này không có ai chú ý tới.

Công thức làm các sản phẩm từ đậu tuy hơi khó khăn nhưng cũng không thể giấu khỏi những con mắt của người để tâm, ngay cả những người khéo léo cũng không nhìn ra được.

Thế nên, Ninh Yên không hề lo lắng chút nào: "Mở thì mở, chỉ có cạnh tranh mới có thể tiến bộ."

Trịnh Dược Văn nhìn cô không được thuận mắt: "Cô nói thì dễ dàng, thị trường chỉ lớn như vậy, nếu người khác bán rồi thì đồ của cô sẽ bán không được."

"Cái đấy là vấn đề kinh tế, nhưng hôm nay là tra án tử." Vẻ mặt Ninh Yên không thay đổi, cô không có chút nào lo lắng người ta sẽ mở xưởng đậu phụ: "Chuyện cấp bách bây giờ là rửa sạch oan khuất không rõ của tôi, nếu mà không rửa sạch, thì những chuyện này có liên quan gì đến tôi? Cũng không phải là tôi phụ trách."

Trịnh Dược Văn há miệng thở dốc, nhưng không tìm thấy lý do để bác bỏ, cô không có nói sai.

"Đưa hai vợ chồng sang phòng bên cạnh, không được phép tiếp xúc với bất kỳ ai, gọi Chu Tiểu Minh vào."

Chu Tiểu Minh sợ hãi rụt rè bước vào, hận không thể co rúm người lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Trình Dược Văn nhìn chằm chằm hắn mấy giây, thấy đối phương đổ mồ hôi dữ dội, rồi bây giờ mới hỏi: "Tại sao anh lại lên huyện?"

"Tôi... tôi..." Mặt Chu Tiểu Minh đỏ bừng, cũng không nói nữa, cả buổi trời cũng không nói gì.

Trịnh Dược Văn cảm thấy anh ta rất đáng nghi, lạnh lùng quát một tiếng: “Nói.”

Chu Tiểu Minh sợ đến mức run rẩy, như muốn bật khóc.

Ninh Xuân Hoa khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: "Lúc căng thẳng cậu ta sẽ cà lăm.”

Trịnh Dược Văn tra hỏi một lúc lâu, nhưng Chu Tiểu Minh chỉ có thể run rẩy không nói nên lời, khiến hắn gấp rút: “Anh có thể viết được không? Tôi hỏi một câu thì anh trả lời một câu."

Bình Luận (0)
Comment