[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 312

Chương 312 -
Chương 312 -

“Cô…” Cả người trưởng khoa Vương không tự chủ được run lên một cái: “Vậy bài báo kia là do cô sắp xếp ?”

“Tôi không biết anh đang nói gì.” Ninh Yên đương nhiên sẽ không thừa nhận: “Tôi muốn 10 vị trí, anh trở về nói lại với lãnh đạo các anh đi.”

Cô nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trưởng khoa Vương lại không có cách nào bình tĩnh được, khuôn mặt hắn đen thui: “Mười người? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi? Hơn nữa, ban thanh niên trí thức cũng không có tới mười vị trí.”

“Ai nói chỉ có ban thanh niên trí thức?” Đôi mắt đen nhánh của Ninh Yên bỗng sáng lên một cách kỳ lạ, như ngọn lửa đang thiêu đốt.

“Cô ta thật sự nói như vậy?” Giọng nói không hờn không giận của trưởng ban Tăng vang lên.

“Đúng.” Trưởng khoa Vương không dám ngẩng đầu lên, cần thận trả lời.

“Người phụ nữ này thật không an phận.” Trưởng ban Tăng cực kỳ không vui, nhưng cũng chỉ đành chiếu lệ nói: “Đi nói với cô ta, mười người là chuyện không có khả năng, nhiều nhất là bồi thường cho hai người bị hại kia.”

Chuyện lần này khiến cho bọn họ mất hết mặt mũi, danh tiếng cũng xấu đi, ông có thể vui vẻ được sao?

Rõ ràng có thể xử lý nhẹ nhàng mọi chuyện, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, lại bởi vì một mình cô mà hại tới tất cả mọi người, lúc ông đi họp trên thành phố cũng không có mặt mũi gặp người khác.

“Cô ta nói...” Trưởng khoa Vương nhìn trộm ông một cái, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Nếu như ông không thể thông cảm cho nỗi khổ của các nữ thanh niên trí thức, sẽ có càng nhiều bài báo liên quan tới việc này, có một số người không làm gì cũng là cái tội, hợp tác với người ngoài cũng là cái tội.”

Trưởng ban Tăng tức tới mức méo miệng, cô quả thật rất to gan: “Cô ta vậy mà dám uy hiếp chúng ta? Không phải cô ta ỷ có phó đoàn trường Nghiêm à? Anh hẹn phó đoàn trưởng Nghiêm tới cho tôi.”

“Vâng.”

Sáng ngày thứ hai, Nghiêm Lẫm có mặt tại phòng làm việc của ông, trưởng ban Tăng vô cùng nhiệt tình: “Phó đoàn trưởng Nghiêm, mau mời ngồi, đây là trà long tĩnh mới được hái xuống, cậu uống thử đi.”

Ông tự mình pha tra, đưa tới trước mặt Nghiêm Lẫm, còn có vài phần lấy lòng.

Mặc dù quân đội và chính phủ không liên quan tới nhau, nhưng có ai lại không có việc gì làm đi trêu chọc quân đội?

Người của quân đội rất bênh vực người mình, một người bị đánh sẽ có vô số người chạy tới.

Nghiêm Lẫm tuổi còn trẻ đã là cấp bậc phó đoàn, tiền đồ vô hạn, chỉ có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

Những ngày này vẫn luôn là Nghiêm Lẫm ra mặt xử lý chuyện này, hắn không quan tâm tới tình cảm, cho dù là ai tới xin cũng không có tác dụng.

Cũng là hắn tự mình bắt mấy người chủ nhiệm Triệu lại, đánh bọn họ xuống vực sâu muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội như vậy, khiến cho người ta không khỏi kiêng kị.

Nghiêm Lẫm không uống trà, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra, tôi rất bận.”

Trước giờ, hắn vẫn luôn là thái độ như vậy, ngăn cách người ta ra xa ngàn dặm, không muốn dính líu với chính quyền địa phương.

Trưởng ban Tăng không tiếp xúc nhiều với hắn, chỉ chào hỏi xã giao: “Cậu có biết vị hôn thê của cậu đã làm ra chuyện tốt gì không?”

Ánh mắt Nghiêm Lẫm lạnh đi: “Cô ấy ngày ngày làm việc tốt, người đẹp tính tốt, người gặp người khen, ông đừng khen cô ấy trước mặt tôi.”

Dáng vẻ nghiêm túc của hắn trông không giống như đang nói đùa, trưởng ban Tăng sững sờ: “Cậu... tôi đành nói thật vậy, cô ta đòi chức vụ với tôi.”

Lời này của ông quá mức nhạy cảm, duỗi tay đòi quan chức là điều đại kỵ.

Sắc mặt Nghiêm Lẫm nặng nề, hắn rất không vui vẻ nói: “Chức vụ? Ông thật rất biết nói đùa, vị hôn thê của tôi tâm địa đơn giản, đức hạnh thanh cao, thái độ làm người trong sạch, cao ngạo, không có hứng thú với việc làm quan.”

Đừng náo loạn, những ngày gần đây của Ninh Yên thoải mái biết bao, ở trong phòng lớn, không lo cơm áo, nhận được sự yêu mến và tôn trọng sâu sắc của mọi người.

Con đường làm quan vốn nguy hiểm, đi bước nào là run sợ trong lòng bước đi, Ninh Yên mới sẽ không đặt bản thân mình vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment