Trưởng ban Tăng đến cửa còn không gõ cứ thể xông thẳng vào, ông vội vàng mở miệng: “Lãnh đạo, anh nghe tôi giải thích, mọi chuyện không phải như vậy...”
Lãnh đạo lạnh lùng nhìn ông ta một cái, nhẹ giọng khiển trách: “Lão Tăng, anh càng ngày càng hồ đồ rồi, phó đoàn trưởng Nghiêm, cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ quản hắn thật tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nghiêm Lẫm khẽ gật đầu: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi rồi, cáo từ.”
“Cậu đừng đi.” Trưởng ban Tăng gấp đến mức cả người đổ mồ hôi, nếu như hắn cứ đi như vậy, ông có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Ông đưa tay ra muốn kéo Nghiêm Lẫm lại, cơ thể của Nghiêm Lẫm phản ứng rất nhanh, hắn nhẹ nhàng tránh qua một bên, lắc mình rời đi.
Trưởng ban Tăng sắp khóc, đứng phía sau lớn tiếng gọi hắn lại: “Phó đoàn trưởng Nghiêm, chúng ta vẫn chưa nói rõ ràng chuyện này, cậu nghe tôi giải thích đã...”
Ông phải rửa sạch, hu hu hu.
Lãnh đạo phiền chán khiển trách: “Im miệng, anh còn chê chưa đủ mất mặt à?”
“Lãnh đạo, tôi thật sự...” Trưởng ban Tăng cảm thấy chính mình còn oan hơn cả Đậu Nga, tuyết rơi tháng 6.
Lãnh đạo không nhịn được nữa, ai muốn nghe ông kể khổ: “Chuyện thật hay giả không quan trọng, anh kể rõ ràng hết chuyện xảy ra ngày hôm nay đi.”
Trưởng ban Tăng kể lại mọi chuyện một lượt, ông còn thêm mắm thêm muối, rõ ràng đang ám chỉ, dã tâm của Ninh Yên rất lớn, muốn xây dựng một tiểu đội, cô muốn làm lão đại.
Vẻ mặt lãnh đạo rất phức tạp: “Ninh Yên muốn 10 vị trí à?”
Cô thực sự không phải người bình thường, người khác chỉ nghĩ tới dùng tiền bồi thường.
Trưởng ban Tăng chỉ xem như lời nói của mình có hiệu quả, nói chuyện càng hăng hái: “Đúng vậy, cô ta dùng công phu sư tử ngoạm, quá mức coi trọng bản thân, nếu như không có phó đoàn trưởng Nghiêm, cô ta chẳng là cái thá gì cả.”
Ông trước nay vẫn luôn khinh thường phụ nữ, suy nghĩ trọng nam khinh nữ đã được hình thành từ nhỏ.
Lãnh đạo nhìn kỹ ông ta một cái, khẽ lắc đầu, mặc dù người này có năng lực, nhưng ánh mắt và tầm nhìn đại cục không tốt.
“Chỉ dùng chút sức lực đã kéo một đám người quyền cao chức trọng xuống ngựa, thủ đoạn này, tâm kế này, anh nói cô ta chẳng là cái gì cả?”
Trưởng ban Tăng không đồng ý điều này: “Là phó đội trưởng Nghiêm giúp đỡ cô ta, những người khác đều phải nhìn sắc mặt của phó đoàn trưởng Nghiêm, mới...”
Ông đã xem qua khẩu cung, như ông hoàn toàn không tin, cái gì mà đốt lửa, cái gì mà vật phẩm nguy hiểm tự chế, toàn là những lời nói phô trương không giống sự thật.
Càng huống chi đây đều là lời của đám người chủ nhiệm Triệu, Ninh Yên thề thốt phủ nhận, rũ bỏ sạch sẽ mọi chuyện, hoàn toàn là dáng vẻ người bị hại nhu nhược đáng thương.
Tất cả chuyện xấu đều là người khác làm, ném thuốc nổ cái gì chứ? Cô không hề làm ra việc nguy hiểm như vậy, cô nhát gan!
Lời của người bị hại có đáng tin không? Bọn họ là bởi vì muốn thoát tội!
Bọn họ bị thương bị bỏng? Ai da, những người này toàn tự biên tự diễn, không liên quan gì tới cô.
Những nữ thanh niên trí thức đều nói như vậy, bọn họ người nào người nấy đều vô cùng đáng thương, không nhìn ra có vấn đề gì cả.
Lãnh đạo chưa từng gặp Ninh Yên, nhưng độ nhạy cảm cơ bản của hắn vẫn có.
Phía sau chuyện này, nơi nào cũng đều có bóng dáng của Ninh Yên.
“Anh đã tới hiện trường chưa?”
Trưởng ban Tăng hợp tình hợp lý lắc đầu: “Vẫn chưa, người của quân đội đã tiếp quản, tôi không vào được.”
Lãnh đạo im lặng một hồi, hắn đã đi tới đó, nhưng hiện trường đã được xử lý.
Cho nên nhưng lời của đám người chủ nhiệm Triệu không có chứng cứ xác đáng.
“Vậy sau đó anh đã đi gặp mấy người chủ nhiệm Triệu chưa?”
“Vẫn chưa.”
Một người gió chiều nào xuôi chiều đó, giẫm thấp đáp cao sao có thể gặp gỡ những kẻ xui xẻo đó được chứ? Bọn họ đều đã không còn giá trị gì nữa.
Lãnh đạo yên lặng thở ra, Nghiêm Lẫm có tâm kế có thủ đoạn, một người ra sức bảo vệ phụ nữ như vậy sẽ là một người bình thường à?
“Anh nên đi xem thử, thôi được rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này.”
Cuối cùng, hắn vẫn đồng ý yêu cầu của Ninh Yên, mười vị trí, ba người tiến vào ban thanh niên trí thức, một người vào bộ vũ trang, một người vào cơ quan hành chính huyện, một người đi bộ giáo dục, một người đi cục lương thực, một người đi sở công an, một người đi cục bưu điện, còn có một người đi sở quản lý bất động sản.