[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 329

Chương 329 -
Chương 329 -

Cha Lý có một dự cảm không lành: “Cô muốn làm gì?”

Ninh Yên khẽ mỉm cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt: “Các người đối xử với Tiểu Huy như thế nào, người khác sẽ đối xử với Lý Gia Ngọc thế, rất công bằng, có đúng không?”

Cha Lý bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, muốn bán Gia Bảo của nhà ông à? Không, không thể: “Các người dám!”

Ninh Yên nhìm chằm chằm ông một cái, sau đó xoay người rời đi.

Tiếng rống giận giữ như người điên của cha Lý từ phía sau truyền tới: “Cô quay lại, cô con mẹ nó dám động tới Gia Bảo, tôi sẽ giết chết cô, tôi thề...”

Ninh Yên xin cảnh sát một tờ bản đồ, tất cả góc nhỏ trong trấn đều đã được lục soát nhưng không có thu hoạch gì. Vậy cũng tức là, bọn buôn người đã rời khỏi trấn ngay từ đầu.

Hơn nữa còn không phải dùng chân để đi.

Có ba khả năng, thứ nhất bọn họ đang lẩn trốn ở nông thôn, thứ hai bọn họ đã đi tỉnh lỵ, thứ ba bọn họ đã đi tới huyện khác.

Cô phân tích, tỉ lệ lẩn trốn ở nông thôn không cao, việc quản lý cư dân ở nông thôn rất nghiêm ngặt, thêm một ngươi hay bớt đi một người cũng không được, ra vào đều phải có giấy giới thiệu, loại bỏ.

Khả năng thứ hai và thứ ba đều có thể xảy ra.

Nhưng cho dù là khả năng nào, bọn họ đều cần phải có phương tiện giao thông.

Xe đạp? Tốc độ quá chậm, dễ dàng bị đuổi kịp.

Xe tải? Không thể, chỉ đơn vị quốc doanh mới có xe tải, mỗi chiếc xe đều được ghi chú trong hồ sơ, cá nhân không thể tự có liên quan trực tiếp với xe tải.

Tất cả xe tải ra vào trong trấn đều là của đội vận chuyển, cô đã cho người điều tra một lượt, đây là điều không thể.

Máy cày? Cũng bị quản lý nghiêm ngặt, đây là vật liệu sản xuất quan trọng, hơn nữa, lái máy cày từ nông thôn tới công xã là điều bình thường, nhưng không thể lái máy cày từ công xã tới huyện thành, tốn dầu, điều này cũng không được cho phép.

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, xe công cộng.

Cô lập tức đi hỏi các ban ngành liên quan, trong trấn chỉ có phương tiện giao thông công cộng đi tới huyện thành, hai tiếng có một chuyến, chuyến trước đó là 45 phút trước.

Ninh Yên nhìn thoáng qua đồng hồ, người Lý gia và kẻ bắt cóc tách ra chính là trong khoảng thời gian đó.

“Tốn bao lâu mới tới được huyện thành? Phải đi bao nhiêu trạm?”

“Mất tổng công 1 tiếng 55 phút mới tới được huyện thành, đi qua 23 trạm, lần lượt là...”

Ninh Yên cầm lấy bản đồ hành trình phương tiện giao thông công cộng, cô phân loại kiểm tra từng địa điểm, cơ bản đều là đi qua nông thôn, ngoài ra còn có một vài trấn nhỏ.

Trước tiên, cô gọi điện thoại cho bộ giao thông, xin bọn họ giúp đỡ, cô cũng gọi điện thoại cho người quản lý điểm cuối cùng của trạm giao thông.

Nhưng điều có thể làm cô đều đã làm, điều duy nhất bây giờ chính là chờ đợi.

Cô làm tất cả việc này ở trước mặt cảnh sát ở đồn cảnh sát, các cảnh sát nhìn cô với một con mắt khác, nhìn vào thì là một cô gái yếu không sợ gió, không ngờ lại có năng lực phân tích thấu đáo và khả năng tư duy mạnh mẽ tới như vậy.

Ngoài ra năng lực thực hiện của cô cũng rất tốt, mạnh mẽ vang dội.

“Đồng chí Tiểu Ninh, cô thật giỏi.”

Từ khi bước ra khỏi nhà, Ninh Anh Liên vẫn luôn đi theo bên cạnh Ninh Yên, cô muốn giúp đỡ Ninh Yên, nhưng lại không giúp được gì, cô vô cùng bội phục: “Đúng vậy, em gái Ninh Yên cực kỳ thông minh, ai da, hy vọng những biện pháp này có tác dụng.”

Một bên khác, người Lý gia đều ở trên trấn, Lý Gia Ngọc đương nhiên không thể đi xa, hắn bị người ta phát hiện ra đang ăn uống no nê ở tiệm cơm quốc doanh, hắn gọi một bát thịt kho tàu lớn.

Hắn bị Ninh Anh Kiệt mới nghe tin chạy tới hung hăng đánh cho một trận, tiền còn chưa nhận được, người đã bị đưa vào trại tạm giam đoàn tụ với người Lý gia.

Cha mẹ Lý gia nhìn thấy Lý Gia Ngọc bị đánh gãy hai chân liền gào khóc thảm thiết, bọn họ đau lòng con trai nên chửi ầm lên, khóc lóc ầm ĩ đòi gọi bác sĩ tới.

Nhưng đến cả nhân viên trông coi còn không muốn để ý tới bọn họ, bọn họ là cái thứ gì vậy.

Lúc Trương Thục Phương đang vô cùng tiều tụy nhìn thấy con trai lớn, nước mắt bà chảy xuống: “Anh Kiệt, vẫn chưa tìm được Tiểu Huy, là mẹ không giữ tốt thằng bé, trách mẹ, đều trách mẹ.”

Bình Luận (0)
Comment