Vu Tinh Tinh tức giận đến thổ huyết, vừa muốn ngựa chạy nhưng không muốn ngựa ăn cỏ, nào có chuyện tốt như vậy? "Cha, con cũng là người được cha sinh ra.”
"Nếu mày không phải con ruột, mày còn có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm?" Vu Vĩ Thành là một người ích kỷ, chuyện lúc trước Vu Tinh Tinh náo loạn ông ta còn ghi nhớ trong lòng, thanh danh của ông ta trong nhà máy rất tệ, xưởng trưởng không thích ông ta, đời này ông ta không có hy vọng thăng tiến.
Tất cả những điều này đều do Vu Tinh Tinh ban tặng.
"Mày nói mày học không tốt, không đến lớp, dựa vào tao và anh trai mày nuôi, có tư cách gì mà nổi nóng?"
Tìm cho cô một công việc thì lại thấy chướng mắt, kén cá chọn canh.
Vu Tinh Tinh không phải không muốn đi làm, cô rất vui khi có được một công việc tốt như cung tiêu xa, nhưng để cho cô ta làm nữ công nhân dệt may làm ba ca, còn là công nhân tạm thời, cô ta mới không thèm.
Mệt muốn chết, còn yêu cầu nộp tất cả tiền lương, vậy làm để làm cái gì.
Giờ khắc này, cô cảm nhận được sự đau khổ khi không có tiền, trong lòng dâng lên một tia khát vọng mãnh liệt: "Không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao?"
Cô phải kiếm được thật nhiều tiền, khiến cho tất cả mọi người phải hâm mộ và ghen tị.
"Chỉ bằng mày? Thôi đi." Vu Hồng Bân không khách khí chế giễu, ăn uống miễn phí, còn cả ngày không ngừng nghĩ, thật là một người phiền phức.
"Chờ đi, anh sẽ phải hối hận.” Vu Tinh Tinh nói ra những lời gay gắt.
Vu Hồng Bân cũng không có chút tình cảm anh em nào với cô: "Được, tao chờ, tháng sau không kiếm được 30 đồng thì đừng trở về. ”
Hắn lúc trước đối đãi với Ninh Yên như thế nào, hiện giờ đối với với Vu Tinh Tinh cũng đều như vậy.
Nói đến đây, Vu Tinh Tinh có thể nhượng bộ sao? Nhất định không thể.
Không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao? Đi chợ đen bán đồ, trước tết chợ đen đặc biệt đông đúc.
Mặc dù một chút rủi ro, nhưng nếu cẩn thận thì sẽ ổn thôi.
Ninh Yên hoàn toàn không biết gì về Vu gia cả, cô đang bận rộn sắp xếp đợt công việc cuối cùng của năm, phải xử lý xong công việc trước tết.
Lô hàng cuối cùng được chuyển lên xe tải, tất cả mọi người như thể họ đã được giải phóng gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Vào đêm giao thừa, mặc dù không được tổ chức tiệc liên hoan, nhưng mỗi nhân viên đã nhận được một gói quà tặng lớn, bao gồm mười cân bột mì, hai miếng vải, một cân đường trắng, một chai nước tương, ba mươi đồng tiền mặt.
Các nhân viên nhìn tiền mặt chất đống trên bàn, vui vẻ không ngậm miệng lại được, cư nhiên còn có chuyện tốt như vậy, quá hạnh phúc.
Ninh Yên tự mình đem tiền và đồ đưa đến tay mỗi người, đây là một thói quen của cô.
Mọi người nhận được đồ từ đáy lòng nói một câu: "Cảm ơn xưởng trưởng.”
Nếu không có Ninh Yên, bọn họ nào có cuộc sống tốt đẹp như vậy? Họ hy vọng năm nào cũng có được những điều tốt đẹp như vậy.
"Tại đây chúc tất cả mọi người một năm mới hạnh phúc, cả gia đình đoàn tụ, mọi điều ước đều sẽ thực hiện được." Với lời chúc tết của Ninh Yên, một năm làm việc cũng đã kết thúc.
Có một kỳ nghỉ!
Tất cả mọi người đều vô cùng hào hứng, nhưng Ninh Yên vô tình nhìn thấy trong đám người có một nhân viên đang cố gắng gượng cười.
Đây không phải là Tô Phượng lần trước phải tạm ứng hai tháng lương sao? Sau đó không có giấy chứng nhận nên chỉ được tạm ứng một tháng.
Theo lý thuyết, lấy được mấy thứ này hẳn là vui vẻ mới đúng.
Ninh Yên gọi nhân viên phòng nhân sự tới: "A Kỷ, Tô Phượng có chuyện gì vậy?"
A Kỷ cũng là vợ quân nhân, đặc biệt nhiệt tình với công việc, là một người tốt bụng.
Cô chần chờ một chút, có chút khó xử: "Cô ấy..."
…
Vào đêm giao thừa, hai gia đình dự định cùng nhau đón năm mới, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.
Dương Liễu và Trương Thục Phương đều dậy sớm bận rộn, giết gà giết cá, rán nem, làm thịt viên, làm bánh đường, làm sủi cảo, cả hai đều tất bật.
Bọn trẻ con là vui nhất, cứ thi thoảng chạy vào phòng bếp, hai người lại nhét đồ ăn cho mấy đứa trẻ.
Ninh Anh Kiệt và những người khác cũng không nhàn rỗi, bị sai vòng vòng.