“Đúng vậy, xưởng trưởng Ninh, chúng tôi tin tưởng vào nhân phẩm của cô, nhưng có vài người gió chiều nào theo chiếu ấy, không thể không phòng.”
Phần lớn mọi người đều lựa chọn đứng về phía Ninh Yên, những lợi ích cô đưa ra đều là hàng thật giá thật, cải thiện không ít cuộc sống của mọi người.
Chưa nói lời buộc tội này có bao nhiêu phần đúng, nếu là sự thật thì có liên quan gì đến mọi người chứ?
Đương nhiên, cũng có một số người cho rằng mọi người bị chìm trong rượu độc: "Xưởng trưởng Ninh, không ngờ cô lại xảo trá quá mức như vậy.”
“Có một số người cứ thấy tiền sáng mắt, đều không xứng làm người, quá tiếc cho một gương mặt đẹp.”
“Đều nói lòng người cách một lớp da, biết người nhưng không biết lòng người, tôi còn tưởng rằng cô là một người tốt, coi như mắt tôi bị mù.”
Lão phu nhân âm thầm đắc ý, bà cũng không tin Ninh Yên không sợ, một cô gái trẻ tuổi cho dù có bối cảnh thì thế nào chứ?
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Người của bộ phận Kiểm tra kỷ luật tới.”
Lão phu nhân sửng sốt, ngay sau đó vô cùng vui sướng, ông trời đứng về phía bà rồi.
Cô cố ý hạ giọng nói: "Xưởng trưởng Ninh, chưa nghe thấy sao? Bộ phận Kiểm tra kỷ luật chuyên phụ trách cái này, hiện tại bà đáp ứng tôi vẫn còn kịp, đây là cơ hội cuối cùng của bà, nếu không thì chờ ngồi tù đi.”
Ninh Yên nhìn Ninh Tứ đang chạy nhanh như bay tới, trong mắt hiện lên một tia ý cười: "Nhưng, bà không có cơ hội đâu.”
Người của bộ phận kiểm tra kỷ luật được Tứ gọi đến, khi nghe thấy Ninh Yên có chuyện gì đó thì nhanh chóng chạy tới: "Đồng chí Ninh Yên, cô..."
"Đồng chí, anh đến thật đúng lúc." Lão phu nhân vội vàng tiến lên trước rào đón, kẻ xấu lại lên tố trước, nói bla bla đổ lỗi cho Ninh Yên.
Nhưng với bà càng nói, khuôn mặt của nhân viên càng trở nên kỳ lạ.
Lão phu nhân còn chưa kịp nhận ra, tâm trạng rất vui vẻ: "Tình huống là vậy đó, xin hãy điều tra kỹ chuyện này, trả lại công lý chúng tôi."
Vẻ mặt nhân viên rất kỳ lạ: "Bà nói, cô ấy đòi 60 đồng? Bà có chắc không?"
Lão phu nhân muốn cho Ninh Yên thấy một chút uy lực: "Tôi chắc chắn, tôi vẫn không thể tin cô ta là người như vậy, trông bề ngoài thì ngây thơ vô hại, ôi.”
Bà thở dài, trông như như người bị hại.
Hai anh em Lữ gia ở bên cạnh an ủi bà, một cảnh tượng tình cảm thắm thiết giữa mẹ và con trai.
Các nhân viên nhìn nhau, sắc mặt không được tốt lắm, một người trong số họ lấy ra một xấp tiền: "60 đồng của gia đình mấy người ở đây."
Sự việc thay đổi đột ngột khiến mẹ con Lữ gia sững sờ, Lục Tam kinh ngạc thốt lên: "Hả, sao số tiền này lại ở trong tay anh?"
Các nhân viên khá tức giận, đúng là một vở kịch vừa ăn cướp vừa la làng, là vết nhơ của bộ đội.
Không ngờ lão phu nhân lại là loại người này, thật sự không nhìn ra được.
"Lúc đồng chí Ninh đưa tiền cho chúng tôi, cô ấy đã giải thích, chính dì Lữ đã ném tiền vào mặt đồng chí Ninh rồi bỏ chạy, cô ấy sợ rằng lão phu nhân sẽ xấu hổ nên cô ấy đã yêu cầu chúng tôi đưa."
Ngay khi bọn họ nói ra những lời này, không biết lão phu nhân có xấu hổ hay không, nhưng những người ở hiện trường đều xấu hổ thay bà.
"Hay lắm, chân trước vừa nhét tiền cho người ta, chân sau đã khóc lóc tố cáo, là ý gì?"
"Còn không hiểu sao? Cái người đó, có ý đồ xấu."
Lòng người khó lường, ai có thể ngờ trông lão phu nhân lương thiện mà lòng dạ lại độc ác như vậy, sau này cũng không dám tiếp xúc với bà nữa.
Một người mẹ như vậy, có thể dạy ra được con trai tốt như nào chứ?
Dù sao tất cả mọi người đều hạ quyết tâm tránh xa lão phu nhân rồi.
"Quả nhiên, biết người biết mặt không biết lòng, lúc bình thường thì hòa nhã, mà thật ra là kẻ xấu xa, lòng lang dạ sói.”
"Lão phu nhân, không hổ là bà, bà đúng là chuyên gia hắt nước bẩn lên người khác, trình độ thành thạo thật đáng kinh ngạc."
"Phó liên trưởng Lữ, anh cứ nói là tin mẹ anh, có vẻ như ánh mắt anh không tốt, hay là anh cũng đang giúp nghĩ ra kế giúp mẹ anh? Cũng đúng, làm thế nào mà một phụ nữ nông thôn mù chữ như mẹ anh, có thể nghĩ ra mấy thủ đoạn xấu xa như vậy?"