Ninh Tứ tàn nhẫn nói: "Em không hiểu, cũng không muốn hiểu."
Nghiêm Lẫm không chấp nhặt với em rể tương lai của mình: "Khi lớn lên, em sẽ thấy rằng những gì anh nói là đúng."
"Ninh Yên, tôi nói có đúng không?"
Ninh Yên sờ sờ đầu Tiểu Tứ: "Đúng vậy, dẻo miệng sẽ được người khác yêu thích.”
Nghiêm Lẫm liếc nhìn cô từ gương chiếu hậu: "Vậy tôi có thể xuống xe đi thăm dì được không?"
Giọng nói hắn lộ ra chút lo lắng.
Ninh Tứ hung tợn trừng mắt nhìn hắn, đây là tiến vào cửa lớn?
Ninh Yên sờ sờ đầu cậu nhóc: "Hôm nay anh làm rất tốt, được thôi."
Nghiêm Lẫm đột nhiên mỉm cười, khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Lâu rồi hắn chưa tới đây, thấy sự thay đổi của ngôi làng, hắn không khỏi ngạc nhiên.
Con đường xi măng rộng và chắc chắn, nhà xưởng, khu dân cư được bố trí ngay ngắn, khắp làng sạch sẽ.
Các nhà máy được mở đều liên quan đến thực phẩm, yêu cầu vệ sinh đặc biệt cao, vì vậy Ninh Yên nhấn mạnh tầm quan trọng của vệ sinh ngay từ đầu.
Hắn càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy những dãy nhà tứ hợp viện.
Chấn động này của hắn khiến Ninh Tứ hài lòng, đắc ý nói: "Thôn của chúng tôi rất đẹp đúng không? Gia đình nào cũng sống trong nhà lớn này, còn có nhà trẻ, trường tiểu học, trường trung học, anh thấy ở đằng kia không, tòa nhà văn phòng đại đội, tầng dưới cùng là phòng y tế và thư viện, tầng hai là văn phòng, chúng tôi còn có cống thoát nước, có thể xả nước thải, những ngày mưa không phải lo ngập núi..."
Cậu nói không ngừng.
Người dân sống trong tứ hợp viện, nhưng các cơ sở công cộng có hình dạng khác nhau.
Nghiêm Lẫm bị lóa mắt, cơ sở hạ tầng này vừa nhìn đã thấy rất tốt, quy hoạch rất khoa học.
"Đại đội của cô thay đổi quá nhiều, tôi gần như không dám nhận, ngày này năm ngoái, tôi còn không dám nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”
Ninh Tứ lập tức thể hiện: "Tất cả đều là công lao của chị cả, bản đồ quy hoạch mà chị ấy vẽ rất kỹ càng..."
Cậu còn cảm thấy khen không đủ: "Sao anh không khen chị tôi?"
Khóe miệng Nghiêm Lẫm giật giật, làm người đúng là khó mà, hắn khen thì bảo hắn dẻo miệng, không khen lại còn tức giận.
Trong mắt Ninh Yên hiện lên ý cười: "Được rồi được rồi."
Ngay khi xe dừng lại, Ninh Tứ kéo cửa, chạy đến chỗ chị cả rồi nắm tay chị đi bộ về nhà.
Ninh Yên liếc mắt nhìn lại, Nghiêm Lẫm đang mở cốp xe, lấy ra món quà hắn đã chuẩn bị trước.
Đúng, hắn đã lên kế hoạch cho nó trong một thời gian dài.
Dương Liễu rất vui mừng khi nhìn thấy Nghiêm Lẫm, thằng nhóc này vẫn hiểu rõ quy tắc.
Nghiêm Lẫm cung kính chào hỏi, đưa hai tay tặng quà: "Dì, con đã muốn đến từ lâu rồi, nhưng mãi không hết bận, lần này cháu tự tiện đến nhà, xin dì lượng thứ."
"Đến đây, đến đây xem nào, cháu mang gì vậy?"
Nghiêm Lẫm lấy ra món quà được chuẩn bị cẩn thận, đó là bốn hộp điểm tâm từ một cửa hàng lâu đời ở thủ đô.
Hơn nữa còn có sáu miếng vải màu màu sắc khác nhau.
Ánh mắt Ninh Yên sáng lên, màu sắc của loại vải này rất sáng, khi chạm vào có cảm giác mềm mại và mịn màng: "Anh mua ở đâu?"
"Cửa hàng hữu nghị."
Ninh Yên nhíu mày: "Anh còn có thể nhận được phiếu đổi ngoại hối sao?"
Nghiêm Lẫm rất thấp giọng, không nói nhiều: "Ừm."
Ninh Yên im lặng liếc nhìn hắn, không hỏi.
Dương Liễu đón khách nồng nhiệt, chuẩn bị món trứng ốp nóng hổi, hơn nữa còn là bốn chiếc, còn cho rất nhiều đường.
Đây là chiêu đãi khách quý, cũng cho thấy Dương Liễu khá hài lòng với Nghiêm Lẫm.
Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, quan niệm của Dương Liễu vẫn còn khá truyền thống.
Khi đến tuổi, ngay cả khi cô không kết hôn ngay lập tức, việc có một đối tượng đáng tin cậy cũng có thể khiến người làm mẹ yên tâm.
Đương nhiên, Nghiêm Lẫm cũng biết bốn quả trứng này đại biểu cho cái gì, lông mày nhếch lên vui vẻ.
Nếu đã đến thăm nhà, Dương Liễu liền hỏi hoàn cảnh gia đình đối phương: "Trong nhà cháu còn có ai nữa?"
Vẻ mặt của Nghiêm Lẫm cứng đờ, nhưng nhanh chóng hồi phục: "Cháu có ông nội, cháu sống với ông từ khi còn nhỏ, cha và mẹ kế sống với hai em trai. "
Dương Liễu không ngạc nhiên, vì lý do công việc mà gia đình có nhiều người phải chia cắt ở hai nơi: "Cha cháu làm việc bên ngoài à?"